Khác với những lời đồn trước đây rằng cậu là con ngoài giá thú, lần này, nhờ có thân phận của Phương Sâm và cách cậu ta đối xử với Lục Nhiên, lời đồn về việc Lục Nhiên là con trai chính thống của nhà họ Thẩm đã được khẳng định.
Một số người có dã tâm bắt đầu tâng bốc Lục Nhiên vì thân phận của cậu.
Ấy thế mà lời nói của Thẩm Tinh Nhiễm lại rất vi diệu, không chỉ ngầm chỉ ra rằng Lục Nhiên không sống ở nhà họ Thẩm, mà còn ám chỉ mối quan hệ không tốt đẹp giữa cậu và gia đình.
Lục Nhiên hoàn toàn không để ý đến cách nói chuyện như trong phim cung đấu của Thẩm Tinh Nhiễm.
Nhưng nghĩ đến việc mình định làm hai ngày trước, cậu lại gật đầu đồng tình: “Cậu nói đúng, tôi đúng là nên về một chuyến.”
Nghe Lục Nhiên đáp lại dứt khoát như vậy, sắc mặt của Thẩm Tinh Nhiễm thoáng cứng lại.
Lúc này, Phương Sâm cũng vừa tới, kéo thẳng Lục Nhiên rời đi.
Khi đã cách xa nhóm người của Thẩm Tinh Nhiễm, Phương Sâm quay đầu nhìn lại, không hài lòng nói với Lục Nhiên: “Tôi không thích em trai cậu chút nào. Lần trước tôi tới nhà cậu, nó còn bảo muốn ném Đại Hoàng ra ngoài.”
“Nếu cậu còn chơi với nó, sau này tôi không thèm tìm cậu nữa.” Phương Sâm nói.
Lục Nhiên trợn mắt trắng: “Cậu nhìn bằng mắt nào mà thấy tôi muốn chơi với nó?”
Ý là chơi kiểu dúi mặt vào đống phân ấy à?
Thấy thái độ của Lục Nhiên như vậy, Phương Sâm lập tức vui vẻ trở lại.
Ngược lại, Lục Nhiên nghĩ tới thái độ của Thẩm Tinh Nhiễm, không khỏi nhíu mày suy tư.
Phương Sâm nhớ đến chuyện tối qua, hớn hở nói: “Cậu đoán xem tôi muốn báo tin gì tốt cho cậu nè?”
Lục Nhiên nhìn cậu ta, im lặng một lúc rồi nói: “Không lẽ ba cậu phải định giao cái dự án gì đó cho nhà họ Thẩm không?”
Phương Sâm ngẩn người: “Hả? Sao cậu biết?”
Cậu ta kinh ngạc nói: Ba tôi chẳng bao giờ kể mấy chuyện này với tôi đâu. Hôm qua khi gọi điện cho cậu, tôi đi ngang qua thư phòng mới vô tình nghe lỏm được đó. Hình như ông ấy rất hứng thú với một công nghệ mới của nhà cậu.”
Phương Sâm khiêm tốn lắc đầu, nói thêm: “Cậu đừng cảm ơn tôi nhé, tôi không ảnh hưởng được quyết định của ba tôi đâu. Đó là vì nhà họ Thẩm các cậu giỏi thôi.”
Vừa dứt lời, cậu ta phát hiện Lục Nhiên đang đăm đăm nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ không vui.
“Cậu... nhìn tôi như vậy làm gì?” Phương Sâm không nhịn được rùng mình.
Lục Nhiên vỗ vai cậu ta: “Rút lại câu vừa rồi đi thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Nhà họ Thẩm nhận được dự án thì có gì tốt chứ.
Nhà họ Thẩm phá sản mới là chuyện tốt nhất.
Thấy Lục Nhiên không vui, Phương Sâm cười gượng: “Nhà cậu sắp nhận một dự án lớn thế mà cậu lại không vui sao?”
Lục Nhiên không giấu diếm, kể hết mớ rắc rối giữa mình và nhà họ Thẩm cho Phương Sâm nghe.
Phương Sâm nghe xong, kinh ngạc đến mức thốt lên:
“Trời đất, lại có chuyện như vậy sao? Ba mẹ cậu nghĩ gì mà làm thế?”
Nói rồi, cậu ta lại an ủi Lục Nhiên: “Tôi chỉ nghe ba tôi khen một câu thôi, kết quả thế nào vẫn chưa biết mà.”
Lục Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lúc, không nói gì.
Tối đó, Kỷ Mân lại gọi video đến, trò chuyện với Lục Nhiên về tình hình hồi phục của mình.
Kỷ Mân mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng vì không gặp mặt, nỗi nhớ vẫn cứ chồng chất.
Người đàn ông mỗi ngày đều mang tới những tin tốt lành. Vết thương hồi phục tốt, bó bột đã được tháo, thay bằng khung cố định nhẹ nhàng hơn...
Phương Sâm thường xuyên tới tìm Lục Nhiên chơi.
Vì gia thế của mình, Phương Sâm có nhiều cơ hội tiếp xúc với những điều mới mẻ.
Thỉnh thoảng, Lục Nhiên cũng đi theo chơi cùng.
Người bạn mà Kỷ Mân chọn cho cậu, quả thực đã trở thành một trong số ít bạn bè thật sự của cậu.
Dự án trong phòng thí nghiệm cũng kết thúc hoàn hảo, Lục Nhiên còn nhận được học phần mới.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng rất tốt.
Nhưng một ngày nọ, khi đang ngồi trên sô pha ôm Đại Hoàng, Lục Nhiên đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như không chân thật lắm.
Một cảm giác sợ hãi không rõ lý do bỗng trào dâng.
Cậu không nhịn được, gọi video cho Kỷ Mân.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối..
Người đàn ông trong video, vẫn như ngày trước, hoàn hảo và khiến người ta an tâm dựa vào.
“Sao thế? Tự nhiên lại gọi tôi?”
Lục Nhiên không nhịn được, gọi lại cách xưng hô cũ: “Ông chủ, anh... bây giờ anh đứng dậy được chưa?”
“Được rồi.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Theo động tác của người đàn ông, góc nhìn trong video được nâng cao.
Lục Nhiên lập tức phấn khích, mắt sáng rỡ: “Vậy em có thể tới gặp anh không?”
Nghe câu hỏi này, người trong video thoáng ngập ngừng, rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, bây giờ vẫn chưa được.”
“Ơ?” Biểu cảm của Lục Nhiên chùng xuống.
Kỷ Mân vội an ủi cậu vài câu.
Mấy ngày sau, Lục Nhiên tranh thủ mọi lúc có thể để gọi video cho Kỷ Mân.
Bất kể lúc nào anh gọi video, người đàn ông luôn xuất hiện trong dáng vẻ hoàn mỹ, dường như ca phẫu thuật kéo dài cả chục tiếng đồng hồ kia chẳng hề mang lại đau đớn hay tác dụng phụ nào.
Nhưng Lục Nhiên lại ngày càng bất an.
Trong một lần gọi video khác, cậu không nhịn được, hỏi: “Em thật sự không thể đến gặp anh sao?”
Câu trả lời của Kỷ Mân vẫn như trước: “Hiện tại vẫn chưa được.”
Lục Nhiên mím môi.
Bất chợt, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng hỏi: “Nói thật đi, có phải anh là AI không?”
Người đàn ông trong video sững lại, sau đó bật cười nghiêng ngả. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Sao em lại nghĩ vậy?” Kỷ Mân hỏi.
“Em… em…”
Lục Nhiên do dự một lúc, rồi kiên quyết: “Em cảm thấy có gì đó không đúng! Anh chứng minh đi, rằng anh không phải AI ghép mặt!”
“Ồ? Chứng minh kiểu gì đây?” Kỷ Mân cười hỏi.
“Anh làm mặt quỷ cho em xem đi.” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân: “……”
Anh bất lực im lặng một lúc, cuối cùng cũng chiều theo yêu cầu của ai kia, dùng tay kéo miệng làm một quỷ ngớ ngẩn.
“Giờ được chưa?”
Lục Nhiên yên tâm được một nửa, nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự thoải mái.
Hôm sau, sau giờ học.
Lục Nhiên theo thói quen đứng ở cửa lớp đợi Phương Sâm để cùng đi ăn trưa.
Đợi một lúc, nhìn dòng người từ tòa nhà giảng dạy ùa ra, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn.
Ca phẫu thuật của Kỷ Mân quá suôn sẻ.
Một ca phẫu thuật nguy hiểm kéo dài hơn chục tiếng đồng hồ, vậy qua lời kể của anh, lại giống như chỉ là một ca mổ ruột thừa thông thường.
Nếu thật sự đơn giản như vậy, Kỷ Mân đã không trì hoãn lâu đến tận bây giờ mới thực hiện.
Hơn nữa, còn có những sắp xếp của Kỷ Mân...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã chuẩn bị đội vệ sĩ xung quanh Lục Nhiên, ký sẵn hàng loạt giấy cam kết dành cho phụ huynh kéo dài nhiều tháng.
Thậm chí, trong số các giấy tờ đó, có những tờ do quản gia Trần ký.
Cả chuyện tìm Phương Sâm tới cho cậu nữa.
Đặc biệt là Phương Sâm.
Người này được sắp xếp để đi cùng Lục Nhiên, ăn uống, vui chơi, thậm chí chơi game.
Chuẩn bị kỹ lưỡng như thế...
Cứ như đang giúp cậu dần quen với cuộc sống không có Kỷ Mân.
“Nghĩ gì mà đứng đơ ra vậy?”
Tiếng Phương Sâm làm Lục Nhiên giật mình tỉnh lại.
Cậu hoàn hồn, cúi mắt, đáp: “Không có gì.”
“Nếu không có gì thì đi căng tin nhanh lên, không lát nữa lại xếp hàng dài đấy!” Phương Sâm nói.
“Với lại buổi chiều cậu chỉ học hai tiết thôi đúng không? Đi chơi bóng không?”
Lục Nhiên lại từ chối.
“Không được, tôi còn việc phải làm.”
“Vậy thôi vậy,” Phương Sâm thất vọng nói.
Giờ nghỉ trưa, Lục Nhiên lại gọi video cho Kỷ Mân.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại gọi vào giờ này? Có chuyện gì à?”
Lục Nhiên mím môi, hỏi: “Anh thật sự không giấu em chuyện gì chứ?”