Kỷ Mân bật cười: “Có chuyện gì được chứ? Đừng lo, thêm một thời gian nữa là tôi xuất viện thôi.”

Lục Nhiên không nói gì.

Kỷ Mân đã rời đi hơn hai tháng.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Ừ, anh nghỉ ngơi tốt nhé.”

Ngắt cuộc gọi với Kỷ Mân.

Chiều hôm đó, khi tiết học thứ hai còn chưa kết thúc, Lục Nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Thông thường, trong giờ học, Lục Nhiên luôn để điện thoại ở chế độ im lặng và không nghe máy.

Nhưng lần này, có lẽ vì trong lòng đã có chút bất an, cậu ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, mượn cớ đi vệ sinh, từ hàng ghế cuối đi ra ngoài.

Ra tới hành lang, Lục Nhiên bắt máy: “A lô?”

Đầu dây bên kia, vang lên một giọng nữ quen thuộc.

“Lục Nhiên phải không?” Là giọng của Kỷ Nguyệt.

Bà bật cười khẩy, hỏi: “Kỷ Mân gần đây có phải vừa làm phẫu thuật không? Giờ chắc sắp xuất viện rồi nhỉ?”

Kỷ Nguyệt dù sao cũng là người nhà họ Kỷ.

Trước khi ra nước ngoài, bà biết rằng Kỷ Mân đã ủy thác công ty tín thác chuyển toàn bộ tài sản cho Lục Nhiên.

Khi đó, bà chỉ cảm thấy hành động của Kỷ Mân thật khó hiểu. Nhưng sau khi ra nước ngoài, suy nghĩ kỹ hơn, cô đã đoán ra ý định của anh.

Điều đó khiến bà vừa tức giận, vừa bất lực: ““Tốt lắm, vì cậu mà đến chuyện quan trọng như phẫu thuật, anh ta cũng giấu cả người cô này.”

“Cô có chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây.” Lục Nhiên hiện không muốn nói chuyện với bà.

“Cậu!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Kỷ Nguyệt hơi bực, nhưng lại chẳng làm gì được, cuối cùng chỉ nói: “Cậu cũng không cần nói chuyện với tôi kiểu đó. Kỷ Mân đã để lại toàn bộ tài sản cho cậu, còn ủy thác công ty tín thác. Dù nó có chết, tôi cũng không làm gì được cậu.”

Lục Nhiên sững người, giọng nói lập tức lạnh đi: “Cô nói bậy bạ gì thế?”

“Được rồi, tôi không có ác ý gì đâu. Có khi sau này tôi còn phải nhờ đến cậu ấy chứ.”

Kỷ Nguyệt thở dài, chỉ nói: “Đợi Kỷ Mân xuất viện, bảo nó gọi lại cho tôi.”

Kết thúc cuộc gọi với Kỷ Nguyệt.

Lục Nhiên cầm điện thoại, quay lại lớp học.

Giáo viên đã giảng xong toàn bộ nội dung của kỳ học, đang hướng dẫn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.

Rõ ràng đây là lúc rất quan trọng.

Nhưng mà trong suốt nửa tiết còn lại, Lục Nhiên ngồi không yên.

Lời của Kỷ Nguyệt có ý gì?

Cậu nhớ lại những gì từng học trong môn tài chính tự chọn, chẳng phải công ty tín thác là để xử lý tài sản thừa kế sao?

Kỷ Mân, cái tên này..

Tan học, Lục Nhiên thu lại cuốn vở mình vừa vẽ nguệch ngoạc, cầm ba lô chạy thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi tòa, liền thấy Thẩm Tinh Nhiễm đi tới.

Sắc mặt Thẩm Tinh Nhiễm không được tốt.

Gần đây, nhà họ Thẩm có một bước đột phá về kỹ thuật, cục diện vốn bị nhà Lino áp chế giờ đã được đảo ngược.

Thái độ của nhà họ Phương cũng thay đổi rõ rệt.

Họ nhiều lần đàm phán với nhà họ Thẩm về dự án HZ sắp tới.

Đây là tin cực tốt đối với nhà họ Thẩm.

Nhận tin, tinh thần cả nhà họ Thẩm đều phấn chấn.

Thẩm Hồng Nguyên tuy không hài lòng khi cuối cùng người nắm được dự án lại là Thẩm Tinh Dục.

Nhưng vì khủng hoảng tài chính đã được giảm bớt phần nào, ông cũng vui vẻ hơn chút ít.

Với cái gọi là nguyên tắc thưởng phạt phân minh, tối qua, trong bữa cơm, Thẩm Hồng Nguyên đặc biệt khen ngợi Thẩm Tinh Dục.

Như muốn thể hiện sự bao dung của một gia trưởng, ông còn hỏi Thẩm Tinh Dục muốn nhận “phần thưởng” gì.

Khi đó, Thẩm Tinh Nhiễm cũng có mặt tại bàn ăn.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hồng Nguyên, hắn vừa cảm thấy nực cười vừa có chút chua xót.

Nhưng đồng thời, Thẩm Tinh Nhiễm lại cảm thấy, ở các gia tộc lớn  hình như mọi chuyện đều nên như vậy.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Thẩm Tinh Nhiễm không còn cười nổi nữa.

Vì lần này, Thẩm Tinh Dục không từ chối phần thưởng mà Thẩm Hồng Nguyên đề nghị.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Thẩm Tinh Dục thật sự đưa ra một yêu cầu: “Cha, con mong sau khi Lục Nhiên tốt nghiệp, hãy sắp xếp để cậu ấy vào làm ở Thẩm thị, bắt đầu từ cơ sở rồi dần dần bước vào đội ngũ quản lý.”

Khi Thẩm Tinh Dục nói câu này, phản ứng của Thẩm Hồng Nguyên như thế nào Thẩm Tinh Nhiễm không chú ý lắm.

Nhưng sắc mặt của mình thì lập tức cứng đờ.

Để Lục Nhiên vào làm ở Thẩm thị?

Đùa cái gì vậy.

Một người học thú y như Lục Nhiên thì vào quản lý kiểu gì?

Hơn nữa, lộ trình từ cơ sở lên quản lý rõ ràng là điều Thẩm Hồng Nguyên từng hứa với hắn mà.

Ngay cả khi Thẩm Tinh Trác muốn vào chia phần, hắn còn không đồng ý.

Sắp xếp cho Lục Nhiên nghĩa là sao.

Thời điểm đó, thái độ của Thẩm Hồng Nguyên cũng rất khó chịu.

Rõ ràng trong lòng ông đã nổi giận, nhưng vì những lời mình vừa nói, ông cố nén lại.

Chỉ nói rằng việc này cần phải bàn thêm.

Nhưng Thẩm Tinh Dục lại bảo: “Để Lục Nhiên vào Thẩm thị là quyết định tốt nhất cho Thẩm thị.”

Sau khi Thẩm Tinh Dục nói câu này, sắc mặt Thẩm Hồng Nguyên lập tức thay đổi.

*

Thẩm Tinh Nhiễm thấy Lục Nhiên liền chặn đường cậu lại, cười lạnh: “Tôi chẳng hiểu cậu tài giỏi chỗ nào. Rời khỏi nhà họ Thẩm lâu vậy mà vẫn khiến anh cả lên tiếng thay cho cậu?”

Thẩm Tinh Nhiễm còn chưa kịp nói hết.

“Chát!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên giơ tay, tát thẳng vào mặt hắn một cái.

“Biến.”

Giọng của Lục Nhiên rất lạnh, mang theo sự bực bội nặng nề: “Tôi không rảnh mà đếm xỉa với mày.”

Tát xong, Lục Nhiên xoay người bỏ đi.

Chỉ còn lại những người bạn học đứng đó, ngỡ ngàng không nói nên lời.

Rời khỏi tòa nhà giảng dạy, Lục Nhiên chạy thẳng đến học viện Y.

Trên đường đi, cậu lấy điện thoại ra, tham gia vào vài nhóm nhận thay ca.

Mỗi nhóm, cậu đều đăng một tin:

【Có ai cần người thực tập ở Bệnh viện Tư nhân Khu Đông Tân Thành không?】

Đến học viện y, Lục Nhiên lần lượt vào các phòng học, xin bảng thời khóa biểu thực tập từ từng chuyên ngành.

Các buổi thực tập của học viện Y hầu hết đều ở bệnh viện công gần thành phố hoặc khu vực lân cận, rất ít khi ở bệnh viện tư.

Lục Nhiên lật tìm toàn bộ lịch thực tập, cuối cùng mới thấy dòng chữ “Bệnh viện Tư nhân Khu Đông Tân Thành” trong lịch của một chuyên ngành đặc biệt.

Cậu tham gia vào nhóm trò chuyện của chuyên ngành này, đổi tên thành nhóm nhận thay ca.

Sau khi tham gia vào hàng loạt nhóm hỗn tạp và từ chối một số người, cuối cùng, đến tối, Lục Nhiên nhận được một yêu cầu thay ca thực tập ở bệnh viện tư nhân Khu Đông Tân Thành.

Hôm sau, Lục Nhiên cúp hai tiết học, hẹn gặp người nhờ thay ca bên ngoài thư viện.

Người cần nhờ thay ca là một nam sinh, đeo kính, trông có vẻ thư sinh.

Có vẻ đây là lần đầu tiên cậu ta tìm người thay ca, từ lúc hẹn gặp đã lén lút, cứ như làm chuyện gì mờ ám không bằng. ( truyện trên app tyt )

Khi gặp Lục Nhiên, người nọ ngập ngừng nói:

“Hôm nay sinh nhật bạn gái tôi, nên tôi không đi được.”

Sau khi đưa tên, mã sinh viên và thẻ sinh viên, người nọ lại do dự nhìn Lục Nhiên, nói: “Môn học của sinh viên y rất khó thay, dù chỉ là thực tập, nhưng có giáo viên sẽ hỏi câu hỏi, nếu lỡ bị hỏi…”

Lục Nhiên mặc chiếc áo blouse của cậu ta, giơ tay làm ký hiệu OK, nói: “Những câu hỏi cơ bản chắc tôi làm được.”

“Ồ ồ, bạn học chuyên ngành gì?” Nam sinh hỏi.

“Thú y.” Lục Nhiên đáp.

Nam sinh: “…Ặc”

Dù sao thì, kiến thức cơ bản cũng khá gần nhau.

Sau khi suy nghĩ, cậu ta dặn thêm:

“Khu Đông Tân Thành quản lý khá nghiêm, nhớ đi theo sát nhóm nhé.”

Lục Nhiên không trả lời, chỉ nói: “Tôi sẽ giúp cậu hoàn thành tốt buổi học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play