Chắc chắn sẽ không sao đâu.

Lục Nhiên nằm trên giường, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đầu căng như dây đàn, khiến cậu không thể ngủ được.

Nhưng quá mức căng thẳng, lại khiến cơ thể rơi vào trạng thái ngủ mê để tự bảo vệ.

Lục Nhiên chỉ có thể nhắm mắt một lúc, rồi lại vội vàng mở ra, nhìn vào điện thoại.

Nhìn danh sách tin nhắn trống rỗng, lại nhìn màn hình điện thoại, rồi không thể khống chế mà nhắm mắt lại.

Lặp đi lặp lại như vậy.

Trạng thái căng thẳng kéo dài quá lâu, Lục Nhiên không chịu nổi mà  ngồi dậy.

Cậu bắt đầu hối hận. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lúc đi ngang qua nhà Thẩm, đáng lẽ cậu nên vào làm loạn một chút.

Ít nhất cũng phải đổ hết hạt nở nước cậu mua vào đường ống thoát nước nhà Thẩm.

Để nhà Thẩm cảm nhận cảm giác không xả được bồn cầu.

Lục Nhiên đấm ngực dậm chân một hồi.

Đúng lúc cậu không nhịn được, muốn nửa đêm chạy đến nhà Thẩm.

“Ting ting.”

Điện thoại  reo.

Lục Nhiên quên luôn vụ hạt nở, xoay người, luống cuống nhấc điện thoại lên, bật sáng màn hình, vào danh sách tin nhắn.

Là quản gia Trần gửi tin nhắn thoại đến.

Lục Nhiên nhìn đoạn tin nhắn thoại dài này, do dự rất lâu, cuối cùng nghiến răng nhấn vào — giọng quản gia Trần vui mừng xen lẫn nhẹ nhõm vang lên: “Ca phẫu thuật đã xong, bác sĩ nói rất thành công. Nhưng tiên sinh hiện tại vẫn trong trạng thái gây mê, phải mất một hai ngày mới thực sự hồi phục và liên lạc lại với cậu.”

Nói đến đây, quản gia Trần lại cười khẽ... 

“Tiên sinh đặc biệt dặn dò tôi, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật là phải báo kết quả cho cậu ngay lập tức.”

Nghe xong tin nhắn, Lục Nhiên chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cậu trả lời quản gia Trần vài câu, sau đó lại nằm xuống giường, cảm giác cơn buồn ngủ như sóng biển tràn tới.

Hôm sau, Phương Sâm lại tới tìm Lục Nhiên.

Lần này cảnh tượng cậu ta nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Lục Nhiên vừa nghêu ngao hát, vừa lau bàn thí nghiệm. Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ từ trước.

Hơn nữa, trạng thái của cậu hôm nay khác hẳn với dáng vẻ thất thần ngày hôm qua.

Phương Sâm không nhịn được buồn bực nói: “Nhìn cậu thế này, chắc phải bật bài Vận may đến cho cậu rồi.”

Bình thường, nghe những lời như thế, Lục Nhiên tám phần sẽ không thèm để ý. Ấy thế mà, hôm nay, cậu quay sang nhìn cậu ta, nói: “Cậu bật đi.”

Phương Sâm: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Dù Lục Nhiên có chịu để bài hát bùng nổ đó vang lên ở nơi công cộng thì cậu ta cũng không chịu nổi.

Một ngày nữa trôi qua, Lục Nhiên cuối cùng nhận được cuộc gọi video từ Kỷ Mân.

Người đàn ông tựa vào giường bệnh, trông không khác gì ngày thường. Không hề có dấu hiệu yếu ớt hay bệnh tật của người vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn.

Ngược lại, do phần tựa lưng của giường bệnh hẹp, đôi vai anh lại càng toát lên vẻ rộng rãi mạnh mẽ.

Khi cuộc gọi kết nối, cả hai đều im lặng một lúc, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Lục Nhiên thậm chí đặt điện thoại lên giá đỡ, nằm sấp trên bàn. Đôi mắt đen láy, trong veo nhìn anh chằm chằm.

Nhìn một hồi, Kỷ Mân không nhịn được cười, hỏi: “Sao không nói gì?”

Giọng nói của anh còn mang theo chút khàn khàn, là di chứng của việc gây mê.

Lục Nhiên lại nhìn chằm chằm vào camera thêm một lúc, rồi nói: “Kỷ Mân, em muốn xem chân của anh.”

“Có gì mà xem, vẫn còn bó bột mà.”

Kỷ Mân nói vậy, nhưng vẫn xoay camera, cho Lục Nhiên xem đôi chân đang được bó bột của mình.

Dù nói vậy, Kỷ Mân vẫn xoay camera, để Lục Nhiên thấy đôi chân đang được bó bột của mình.

Lục Nhiên hơi đau lòng, lại không nhịn được hỏi: “Anh có đau không?”

Hỏi xong, lại cảm thấy mình hỏi một câu thừa thãi.

Phẫu thuật xong một hai ngày, lúc hết thuốc tê là thời điểm đau đớn nhất.

Kỷ Mân khẽ cười, lại hỏi: “Còn em? Dạo này thế nào rồi?”

Lục Nhiên ngồi thẳng dậy, hếch cằm nói: “Em dạo này siêu ổn, thí nghiệm rất thuận lợi, ăn ngon ngủ tốt, không những làm hai công việc mà còn phát triển thêm dịch vụ mới.”

Giọng điệu ai kia đầy tự tin,  vẻ mặt rạng rỡ chỉ thiếu mỗi việc viết lên mặt rằng mình hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

“Ồ, vậy sao.” Kỷ Mân nhướn mày nhìn anh.

“Ừ!” Lục Nhiên gật đầu mạnh.

Thực ra, trong lòng có chút chột dạ.

Hai ngày nay cậu ngủ không ngon, sáng nay soi gương còn thấy quầng thâm mắt.

Một mình ăn cơm cũng không quen, hôm qua ở phòng thí nghiệm cân thử, phát hiện lại sụt cân.

Nhưng thua người không thua trận, những chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.

Lục Nhiên hắng giọng, định chuyển đề tài thì thấy người đàn ông trên màn hình như đang trêu chọc hỏi: “Có phải vì ở trong phòng tôi nên ngủ ngon không?”

Lục Nhiên ngẩn ra. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Ngay tức khắc quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy góc máy đối diện là căn phòng ngủ và chiếc giường thuộc về Kỷ Mân.

Bộ quần áo Lục Nhiên thay ra còn đang vắt trên tay vịn thường dùng của Kỷ Mân.

Lục Nhiên: “...”

“Anh nhìn nhầm rồi.” Cậu cố vớt vát: “Em chỉ vào phòng anh xem qua thôi… ừm… vì phòng vệ sinh ở đây tiện hơn!”

Kỷ Mân cười nhẹ, tay đặt lên thái dương để che giấu.

Bị cười đến không thương tiếc, Lục Nhiên cũng mặc kệ: “Thôi, anh cứ cười đi. Em ở phòng bạn trai mình thì sao nào!”

Kỷ Mân cười mãi một lúc lâu mới dần ngừng lại.

Anh lại nhìn Lục Nhiên, hỏi: “Ăn uống tốt lắm? Sao tôi nghe quản gia nói, dạo này buổi tối em toàn không ăn gì?”

Lục Nhiên im lặng, rồi nằm sấp xuống bàn, buồn bực nói: “Nếu anh đã biết rồi thì còn hỏi làm gì?” ( truyện trên app tyt )

Chẳng hiểu sao, nỗi nhớ nhung lại chợt ùa về.

Kỷ Mân cũng im lặng, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy rồi.”

“Hả? Gì cơ?” Lục Nhiên hỏi.

Kỷ Mân ngước lên nhìn cậu, nói: “Tôi thấy em nhắn tin nói rằng em nhớ nhớ tôi.”

Lục Nhiên giật mình, chớp mắt vài cái, bỗng nhiên rất muốn gặp Kỷ Mân.

Rất muốn bất chấp tất cả mà chạy tới tòa nhà phẫu thuật khép kín đó.

Nhưng mà cậu vẫn nhớ Kỷ Mân vừa mới làm xong phẫu thuật.

Bây giờ cố gắng tỉnh táo để gọi video cho cậu đã là giỏi lắm rồi. Lục Nhiên cúi đầu, vội nói: “Muộn rồi, anh ngủ đi.”

Phía Kỷ Mân, quản gia Trần cũng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Kỷ Mân khựng lại, đành nói: “Ừm, ngủ ngon, mai nói chuyện tiếp.”

“Ừm, mai gặp!”

Lục Nhiên lập tức tươi tỉnh hẳn lên.

Vừa cúp máy thì điện thoại của Phương Sâm lại gọi đến, mở miệng liền như bà vợ chất vấn chồng mình: “Sao gọi điện mà cậu không bắt máy?”

Lục Nhiên không trả lời, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tìm cậu lập đội chơi game chứ sao!” Phương Sâm nói.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Nhưng lúc gọi điện cho cậu, tôi lại có một tin tốt đây.”

“Tin tốt gì?” Lục Nhiên có chút bất ngờ.

Nhưng đầu dây bên kia lập tức vang lên âm thanh lộn xộn, nghe Phương Sâm nói: “Suỵt! Ba tôi tới rồi, mai gặp rồi nói!”

Ngày hôm sau, Lục Nhiên còn chưa đợi được Phương Sâm ở trường, lại tình cờ gặp Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm đang tham gia khóa học ngoài trời cùng các bạn khoá học chất lượng cao.

Khác hẳn dáng vẻ van xin Cố Ninh Khải trước đây, ở trường, Thẩm Tinh Nhiễm lại lấy lại dáng vẻ rực rỡ thường ngày.

Khi thấy Lục Nhiên, thậm chí còn cười chào, nói:

“Anh à, gần đây anh nên về nhà một chuyến, ba đang có tâm trạng rất tốt, biết đâu hai người có thể vui vẻ nói chuyện với nhau đó.”

Câu nói của Thẩm Tinh Nhiễm có giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa thông tin rất nhiều.

Gần đây, vì Lục Nhiên và Phương Sâm trở nên thân thiết, sự chú ý của mọi người trong trường đối với Lục Nhiên cũng tăng lên.

Có người không tránh khỏi nhắc đến mối quan hệ giữa Lục Nhiên và nhà họ Thẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play