Tin nhắn là một bức ảnh chụp tài liệu đã được điền đầy đủ.

Lục Nhiên ngẩn người, cầm điện thoại đứng thừ người ở sau quầy.

Mãi đến khi có khách mới bước vào tiệm, cậu mới bừng tỉnh như trong mơ.

Vừa bận rộn, Lục Nhiên vừa nghĩ lại hôm Kỷ Mân vào bệnh viện.

Khi ấy, trong xe, cậu đã hỏi:  “Có gì cần dặn dò em không?”

Người đàn ông bình thường vẫn nói chuyện dài dòng như bậc cha chú, lần đó chỉ trả lời:  “Thời gian ngắn như vậy, có gì cần dặn chứ?”

Thời gian ngắn như vậy…

Cuối tuần, Phương Sâm lại đến tiệm của Lục Nhiên.

Vừa vào cửa, cậu ta đã giơ tay lên nói: “Nói rõ trước, lần này tôi tự mình muốn đến chơi. Tôi thấy cậu rất thú vị!”

Lục Nhiên cũng chẳng buồn để ý, làm công việc của mình như thường lệ.

Chỉ là, đến lúc tan ca, cậu nhìn Phương Sâm một lúc. Lục Nhiên không có bạn bè, từ nhỏ cũng không có nhà.

Cho nên cũng không biết người bình thường chơi với bạn bè như thế nào.

Nhưng trầm mặc một hồi, cậu chậm rãi lên tiếng, hỏi: “Cậu muốn đến nhà tôi chơi không?”

Mắt Phương Sâm sáng bừng, hí hửng đi theo.

Trên đường, Lục Nhiên nhắn tin cho quản gia, nhờ chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Phương Sâm vốn tưởng Lục Nhiên sẽ dẫn mình đến nhà họ Thẩm, nhưng đến nơi lại phát hiện đó là nhà họ Kỷ.

Cậu ta ngạc nhiên, trêu chọc: “Cậu chuyển đến nhà Kỷ Mân sống rồi à!”

Lục Nhiên không đáp lại.

Quản gia nhìn thấy Phương Sâm cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

Sau bữa tối, hai người ngồi trên sô pha phòng khách, ôm chó vừa chơi game vừa hét ầm ĩ.

Phương Sâm vừa chơi vừa hét ầm trời: “Ác thật! Cậu đúng là tàn ác! Lượng sát thương này chắc sắp làm vỡ màn hình điện thoại luôn rồi!”

Lục Nhiên lần đầu tiên thức đêm chơi game với bạn.

Một trải nghiệm tưởng chừng bình thường với bạn đồng trang lứa, lại là điều lạ lẫm với cậu.

Sau vài trận đấu đơn, hai người lập đội chiến đấu tiếp.

Chơi chán rồi, Phương Sâm đặt điện thoại xuống, vừa vuốt ve Đại Hoàng vừa nhìn ngắm cách bài trí trong phòng khách biệt thự.

Cậu ta lắc đầu cảm thán:  “Nhà Kỷ Mân còn buồn tẻ hơn nhà ông nội tôi. Cậu không thấy chán à? Tuần sau để tôi dẫn cậu đến nhà tôi chơi.”

Lục Nhiên nhìn nhân vật nhỏ trên màn hình điện thoại, nhưng trong đầu lại nghĩ không biết tuần sau Kỷ Mân phẫu thuật thế nào rồi.

Phương Sâm nằm bò ra lưng ghế sô pha, quan sát biểu cảm của Lục Nhiên, bỗng nói: “Cậu có biết Kỷ Mân đã làm gì để tôi tới đây không?”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Anh ấy nói gì với cậu?”

“Anh ấy nói cái gì đâu!”

Phương Sâm vung tay, kể: “Anh ấy trực tiếp tìm bố tôi, nói rằng mình phải đi công tác dài ngày, nhưng trong nhà còn một đứa nhỏ, không yên tâm. Hy vọng tìm được ai đó đồng trang lứa chơi cùng cậu.”

Lục Nhiên chớp mắt hai lần.

Phương Sâm tiếp tục kể: “Kỷ Mân đã bao giờ nhờ vả ai chưa? Nhưng lần này, anh ấy đích thân đến nhờ bố tôi. Bố tôi nghe vậy thì sướng phồng cả ngực, nói thế nào cũng không thể từ chối, thế là hạ lệnh giao cho tôi nhiệm vụ nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu.”

Phương Sâm bĩu môi lắc đầu, nói chuyện thêm một hồi, đành bỏ Đại Hoàng, lưu luyến quay về phòng khách ngủ.

Lục Nhiên ngồi lại trong phòng khách một lúc.

Sau đó, cậu lên lầu, dẫn Đại Hoàng về chỗ ngủ của nó.

Còn mình thì đi đến cửa phòng Kỷ Mân, đẩy cửa bước vào.

Chậm rãi nằm dài trên giường.

Lục Nhiên thầm nghĩ, Kỷ Mân đúng là lựa chọn kỹ lưỡng khi tìm bạn chơi cho cậu, 

Với thân phận và địa vị của Kỷ Mân, chỉ cần mở lời, bất cứ thiếu gia nhà nào cũng có thể được chọn.

Nhưng anh lại chọn Phương Sâm.

Phương Sâm đúng là một người không tệ.

Nhưng quan trọng hơn cả, vì từng trải qua những chuyện ở nhà Thẩm, cậu ta rất sợ Lục Nhiên.

Mà trong giới này, số người sợ Phương Sâm cũng không ít. Vậy nên, được một người như Phương Sâm nể sợ, Lục Nhiên tự nhiên sẽ ở vị trí mà không ai dám chọc tới.

Huống hồ...

Lục Nhiên xoay người, ôm lấy gối.

Huống hồ, tính cách kiêu ngạo của Phương Sâm, hoàn toàn không phải kiểu người mà cậu sẽ thích.

Vậy nên... người bạn chơi này thực sự rất an toàn.

Lục Nhiên bật cười.

Cười xong, lại thấy có chút buồn bã.

Cậu mở WeChat của Kỷ Mân,gõ một dòng chữ gửi vào khung chat của Kỷ Mân: 【Em nhớ anh.】

Nhưng phía bên kia không có hồi âm.

Lục Nhiên biết, Kỷ Mân đã bắt đầu chuẩn bị trước ca phẫu thuật.

Ngày Kỷ Mân vào phòng phẫu thuật, Lục Nhiên vẫn còn ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Thực ra hôm nay cậu không cần tới phòng thí nghiệm, lẽ ra cậu nên đi làm thêm.

Nhưng ở tiệm đồ ăn nhanh hôm nay, trạng thái của cậu rất không ổn.

Không chỉ ghi sai đơn cho khách mà còn nhầm lẫn tương ớt thành tương cà chua.

Cuối cùng, ông chủ không thể chịu nổi nữa, hỏi có phải gia đình có chuyện gì không rồi cho cậu nghỉ một ngày.

Hiện tại, Lục Nhiên đứng trước bàn thí nghiệm, cầm pipet, từng chút một rót mẫu vào ống ly tâm.

Động tác của cậu gần như máy móc.

Đàn chị đứng đối diện nhìn một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa, khẽ nhắc: “À… ống này cậu đã thêm hơn chục lần rồi, tràn ra ngoài hết rồi.”

Lục Nhiên sững lại, cúi đầu nhìn dụng cụ trước mặt, chỉ “ồ” một tiếng.

Sợ rằng kết quả thí nghiệm gần đây sẽ bị hủy hoại, cậu rời khỏi phòng thí nghiệm, đi lang thang trong tòa nhà giảng dạy. ( truyện trên app tyt )

Phương Sâm lại tìm tới.

Nhìn vẻ mặt của Lục Nhiên thì rất kinh ngạc.

“Sao thế? Kỷ Mân chỉ đi công tác thôi mà, qua một thời gian là về mà, cậu có cần phải như thần hồn nát thần thần tính để thế không hả?”

Lục Nhiên không trả lời, trầm mặc một hồi lâu, bất ngờ hỏi: “Hôm nay cậu có ai cần chỉnh không?”

“Hả?” Phương Sâm ngớ người, lùi một bước, cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?”

Lục Nhiên bóp bóp cổ tay, nói: “Vận động gân cốt thôi.”

Phương Sâm lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không! Hiện tại không có ai cần chịu hình phạt tàn nhẫn cả!”

Lục Nhiên thở dài thất vọng.

“Hay chúng ta đi chơi bắn súng sơn thật đi? Cái đó cũng vận động mà.” Phương Sâm đề nghị.

“Không đủ kích thích.” Lục Nhiên lắc đầu.

Sau đó cậu vỗ vai Phương Sâm, nói: “Tôi nghĩ ra việc phải làm rồi.”

Lục Nhiên quay về nhà Thẩm.

Nhưng vừa bước tới cửa lớn, cậu đã bị vệ sĩ theo sau chặn lại.

Thấy vệ sĩ cúi đầu gửi tin nhắn trên điện thoại.

Chưa được bao lâu, hai người khác tới, vệ sĩ mới nói: “Giờ có thể vào rồi.”

Lục Nhiên: “...”

Cậu nhìn cánh cửa lớn nhà Thẩm, đột nhiên mất hứng bước vào.

Lúc này cậu thực sự rất muốn tìm một lý do để phát điên.

Nhưng nghĩ đến người nào đó đã sắp xếp nhiều người bên cạnh để bảo vệ mình, cậu không thể vô tâm vô phế mà không quan tâm đến điều đó.

Lục Nhiên quay về biệt thự Kỷ gia.

Dắt Đại Hoàng đi dạo trong sân rất lâu, mãi đến khi trời tối, mới chậm rãi trở về phòng.

Trong lúc đó, Phương Sâm gọi điện hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi không, nhưng Lục Nhiên từ chối.

Bây giờ cậu chẳng muốn đi đâu cả.

Rõ ràng cậu không ở trong bệnh viện.

Trong bệnh viện chỉ có Kỷ Mân, còn cậu vẫn như thường lệ, có học hành, có công việc, vẫn có thể tự tìm niềm vui.

Nhưng lại giống như đang bị nhốt trước một cánh cửa phòng phẫu thuật vô hình.

Sau bữa tối, khi nằm trên giường, Lục Nhiên không nhịn được mà liếc nhìn đồng hồ.

Cậu đếm thử, từ khi Kỷ Mân chính thức bước vào phòng phẫu thuật đã hơn mười tiếng đồng hồ.

Nghĩ vậy, một cảm giác bồn chồn không rõ ràng bắt đầu lan tràn.

Lục Nhiên cố gắng tự trấn an mình.

Các ca phẫu thuật lớn thường kéo dài như vậy, mà phẫu thuật thần kinh lại càng phức tạp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play