Mặt người kia lập tức xanh lè, ngượng ngùng nói: “Cậu không nhận ra tôi à? Tôi là Phương Sâm, chúng ta từng gặp hai lần rồi, lần trước còn gặp ở nhà của Cố lão gia nữa đấy.”
Lục Nhiên vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng họ “Phương” cũng gợi lên chút ký ức.
Cậu chỉ vào Phương Sâm, nói: “À, thì ra cậu là cái gì mà thiếu gia ấy hả?”
Thấy cậu đã nhận ra, Phương Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhận ra người đến là ai, Lục Nhiên quay đầu bước về phía căng tin.
Phương Sâm vội vàng chạy theo.
Tới căng tin, người đã khá đông.
Lục Nhiên xếp hàng lấy cơm. Lấy xong chuẩn bị đi, Phương Sâm bỗng lớn tiếng gọi: “Này, này, này, tôi quên mang thẻ cơm rồi.”
Lục Nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, tiện tay quẹt thẻ giúp.
Phương Sâm bưng khay thức ăn, giống như một cái đuôi nhỏ, đi theo Lục Nhiên, xong còn ngồi đối diện cậu.
Là con út trong một gia đình danh giá, từ nhỏ được chiều chuộng quen rồi, nên việc được người khác quẹt thẻ giúp là điều đương nhiên trong mắt Phương Sâm.
Nhưng khi vừa cầm đũa định gắp thức ăn, cái khay của cậu ta liền bị Lục Nhiên kéo đi mất.
Phương Sâm ngơ ngác nhìn cậu:
“Không trả tiền thì ăn cái quái gì?” Lục Nhiên không chút nể nang, giơ mã QR thanh toán qua Alipay của mình ra.
Lần đầu tiên trong đời, Phương Sâm gặp người thẳng thừng đòi tiền mình như thế.
Cậu ta theo phản xạ muốn nổi giận.
Nhưng nghĩ đến chiến tích của Lục Nhiên, cậu ta liền lập tức tắt ngúm, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.
Quét mã xong, mới trợn tròn mắt ngớ người: “Không phải mười tám tệ rưỡi sao? Sao quét ra một trăm tám mươi lăm?”
“Vì tôi quẹt dùm cậu mà.” Lục Nhiên mặt không biến sắc trả lời.
“Cậu…cậu…cậu!” Phương Sâm tức muốn nổ phổi: “Thế thì tôi không ăn nữa!”
“Lãng phí đồ ăn đúng là đáng xấu hổ.” Lục Nhiên từ từ nâng khay cơm lên, phảng phất, nói lời không hợp ý là sẵn sàng úp luôn khay thức ăn vào mặt đối phương bất cứ lúc nào.
Phương Sâm run bắn, vội vàng trả tiền.
Cậu ta từ nhỏ đến lớn, có lẽ cũng từng bị người hố qua không ít lần nhưng mà …
Chắc chắn lầy này là trắng trợn nhất.
Phương Sâm cúi đầu, khổ sở ăn phần cơm đột nhiên đắt gấp 10 lần bình thường, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Bảo sao nghe nói cậu chẳng có bạn bè.”
Lục Nhiên nhướn mày: “Cái gì?”
“Không gì cả!” Phương Sâm vội đáp.
Ăn xong bữa trưa, Lục Nhiên nhìn Phương Sâm, hỏi: “Nói đi, tìm tôi có việc gì.”
Hai người vẫn ngồi trong nhà ăn.
Phương Sâm không biết nghĩ gì, rõ ràng hơi ngượng ngùng.
Cậu ta ngó trái ngó phải như ăn trộm, mãi đến khi thấy Lục Nhiên sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng mới hạ giọng, thần bí hề hề hỏi: “Con chó của cậu, cho tôi mượn một chút được không?”
“Hửm?” Lục Nhiên nhướng cao mày: “Cậu muốn mượn Đại Hoàng làm gì?”
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Phương Sâm càng nặng hơn, nhỏ giọng đáp: “Tôi thấy ngày đó cậu xử lý người ta ở nhà họ Thẩm rất ngầu, nên cũng muốn thử áp dụng.”
Lục Nhiên rơi vào im lặng.
Cậu chỉnh người nhiều lần, nghe khen ghê tởm, “ghê tởm”, “kinh khủng”, chứ lần đầu tiên nghe người ta nói “ngầu”.
Sợ bị hiểu lầm, Phương Sâm vội vàng giải thích: “Dạo gần đây tôi bị một thằng ngớ ngẩn bám riết, ghê tởm lắm. Hắn còn rêu rao rằng tôi đã ngủ với hắn. Tôi muốn giết hắn quá đi!”
Phương Sâm nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến nỗi phải chửi: “Con mẹ nó, cậu không biết đâu, cảm giác như bị ốc sên bò qua người vậy!”
Lục Nhiên khẽ ho một tiếng, ngăn lời chửi bới của cậu ta lại: “Đại Hoàng không cho mượn.”
“Hả?” Mặt Phương Sâm lập tức xị ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Nhưng...” Lục Nhiên nói: “Chuyện hôm đó cậu thấy ở nhà họ Thẩm, điểm mấu chốt không nằm ở Đại Hoàng.”
“Thế nằm ở đâu?” Phương Sâm tò mò hỏi.
“Nằm ở tôi đây này!” Lục Nhiên đứng dậy.
Một tiếng sau, trong nhà vệ sinh một tòa nhà giảng dạy nào đó
Phương Sâm đứng ngoài, mặt mày phấn khích, vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay: “Làm tốt lắm! Kích thích thật đấy!”
Lục Nhiên mặt không biến sắc, tháo đôi găng tay dùng một lần, đi đến bồn rửa tay.
Phương Sâm hưng phấn vỗ vai cậu: “Hảo huynh đệ! Giúp tôi xong việc này, từ giờ chúng ta là bạn bè!”
“Từ nay về sao, ở kinh đô ai dám động vào cậu, cứ nói rằng cậu là người được Phương Sâm bảo kê!”
Vị thiếu gia họ Phương cực kỳ kích động, còn Lục Nhiên thì rút một tờ giấy lau tay.
Sau đó, lại lẳng lặng giơ mã thanh toán lên.
Phương Sâm: “…”
“Ý gì đấy?” Cậu ta hỏi.
“Đưa tiền chứ gì. Lẽ nào tôi giúp không công?” Lục Nhiên đáp tỉnh bơ.
Vài phút sau, nhìn con số bốn cob số trong tài khoản, Lục Nhiên tâm trạng thoải mái rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau lần giúp đỡ đó, Phương Sâm thỉnh thoảng lại tìm Lục Nhiên chơi.
Thời gian lâu dần, mọi người trong khoa đều biết Lục Nhiên và cậu thiếu gia nhà họ Phương quan hệ tốt.
Đám người không có mắt định gây sự với cậu cũng biến mất hẳn.
Tiếp xúc nhiều, Lục Nhiên phát hiện Phương Sâm dù được nuông chiều từ nhỏ, nhưng con người cũng không tệ lắm.
Cuối tuần nọ, Phương Sâm đến phòng thí nghiệm tìm Lục Nhiên.
Cậu ta phấn khởi đề nghị: “Cậu ở nhà một mình chắc buồn lắm nhỉ? Hay chúng ta đi chơi, nếu cậu không muốn ra ngoài thì để tôi đến nhà cậu làm khách cũng được.”
Lục Nhiên đang thay áo thí nghiệm.
Nghe vậy, Lục Nhiên quay đầu nhìn qua, chăm chú quan sát Phương Sâm một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Từ đầu, có phải là Kỷ Mân bảo cậu đến tìm tôi không?”
Phương Sâm lúng túng. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“À ha ha… Sao cậu lại nghĩ thế chứ?” Cậu ta cười khan.
Lục Nhiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.
Nhìn được một lúc, Phương Sâm chịu không nổi nữa, bản thân đã hơi sợ Lục Nhiên, nên giờ đành thú thật: “Được rồi, đúng là như vậy.”
Lục Nhiên im lặng, cất áo thí nghiệm vào chỗ.
Cậu xách balo lên, bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Khi đi ngang qua Phương Sâm, Lục Nhiên quay đầu lại, giọng rất trầm: “Tôi không cần ai ở bên cạnh.”
Phương Sâm ngạc nhiên.
Không phải vì nội dung câu nói, mà là vì biểu cảm và thái độ của Lục Nhiên khi nói câu đó.
Trước đây, trong mắt Phương Sâm, Lục Nhiên như một “chiến binh” hay thậm chí là “ác quỷ”.
Đối phương không giống người bình thường, từ lời nói đến hành động đều có vẻ khó đoán, không phải kiểu “sâu không lường được”, mà là kiểu “có thể làm chuyện điên rồ bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu”.
Đặc biệt là đôi mắt đen kịt của Lục Nhiên, nhìn vào có chút đáng sợ.
Vậy nên Phương Sâm luôn thấy hơi e dè, thậm chí cảm thấy Lục Nhiên là một kẻ lập dị.
Nhưng bây giờ, khi Lục Nhiên nhắc đến Kỷ Mân và nói “Tôi không cần ai ở bên cạnh”, dù vẫn là sự lạnh nhạt như thường ngày, nhưng mà Phương Sâm lại cảm nhận được một chút bướng bỉnh hiếm thấy.
Tất nhiên, sự bướng bỉnh này không nhằm vào cậu ta.
“Ha, cậu thú vị thật đấy.” Phương Sâm nói.
Lục Nhiên không buồn để ý, cậu khoác balo đi thẳng đến tiệm thức ăn nhanh nơi mình làm thêm.
Trong lúc làm việc, Lục Nhiên vừa gõ đơn hàng vừa thả hồn đi đâu đó.
Hai người bảo vệ trong tiệm hôm nay đã đổi ca, nhìn lướt qua thì không khác gì khách hàng bình thường.
Đang làm việc, điện thoại của Lục Nhiên vang lên một tiếng báo tin nhắn.
Đó là thông báo từ nhóm lớp.
Giáo viên chủ nhiệm @ tất cả các thành viên, nhắc nhở học sinh ngoại trú nộp bổ sung giấy cam kết hàng tháng từ phụ huynh.
Tờ cam kết này rất đơn giản, chỉ là một mẫu giấy yêu cầu phụ huynh ký tên, điền ngày tháng và số liên lạc.
Một thứ loa như vậy, nhưng trước đây lại là phiền phức đối với Lục Nhiên.
Sau khi chuyển đến nhà Kỷ Mân, cậu đã nhờ anh giúp mình điền thông tin.
Nhưng bây giờ…
Lục Nhiên còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó trong tháng này, thì nhận được tin nhắn từ người quản gia mới ở nhà.