Câu nói dở dang bị một nụ hôn chặn lại.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng đến cực độ, như một lời an ủi đầy dịu dàng, giúp xoa dịu mọi căng thẳng và bất an trong lòng của ai kia.
“Cạch.”
Kỷ Mân đưa tay tắt đèn phòng ngủ.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Ánh đèn đường bên ngoài hắt qua khe rèm, mang một sắc vàng nhạt mờ ảo vào trong phòng.
Trong bóng tối lờ mờ ấy, tiếng ma sát nhẹ của quần áo xen lẫn những nụ hôn ngắt quãng vang lên.
Một lúc sau, một tiếng nức nở khe khẽ bật ra nhưng ngay lập tức bị chủ nhân của nó cắn môi kìm lại.
Chỉ còn lại hơi thở khẽ khàng kéo dài.
Kỷ Mân bật đèn lên, nhẹ nhàng quay lại giường, đặt đứa nhỏ tai đỏ ửng đang mềm nhũn trong lòng mình xuống, kéo chăn đắp cho cậu.
Lục Nhiên nhắm mắt, vùi mặt vào chăn.
Kỷ Mân khẽ cười.
Ai kia liền vùi sâu hơn.
Khi xe lăn phát ra tiếng động nhẹ nhàng, Lục Nhiên bỗng bật dậy, nhìn về phía anh, đưa tay kéo lấy góc áo anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Kỷ Mân xòe tay, cho cậu xem lòng bàn tay mình, rồi mỉm cười: “Đi rửa tay.”
Lục Nhiên: “…”
Cậu từ từ rụt tay lại.
Tiếng xe lăn dần xa, trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy lờ mờ.
Lục Nhiên bắt đầu cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Cậu định đợi Kỷ Mân quay lại, nhưng sau một ngày căng thẳng, thần kinh cậu dần thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến không cách nào cưỡng lại.
Khi Lục Nhiên tỉnh dậy, trời đã sáng.
Cậu vẫn đang nằm trên giường của Kỷ Mân, nhưng Kỷ Mân đã không còn ở đó.
Lục Nhiên giật mình bật dậy khỏi giường, không kịp thay đồ ngủ đã vội vàng chạy xuống lầu.
Khi thấy Kỷ Mân vẫn ngồi ở bàn ăn như mọi khi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dậy rồi à?” Kỷ Mân quay lại nhìn cậu.
“Sao anh không gọi em?” Lục Nhiên mím môi, trách móc.
“Em ngủ như heo chết, ai mà gọi được chứ.” Kỷ Mân nói.
Lục Nhiên: “…”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Ánh mắt Kỷ Mân lướt qua người cậu từ trên xuống dưới, anh nhướng mày: “Ăn mặc thế này chạy xuống, em không nghĩ tôi bỏ mặc em, tự đi bệnh viện trước rồi chứ?”
Bị đoán trúng tim đen, Lục Nhiên lườm anh một cái, rồi quay lên lầu rửa mặt.
Khi xuống lại, Kỷ Mân vẫn đang đợi bên ngoài, nhưng rõ ràng mọi thứ đã sẵn sàng để lên đường.
Lục Nhiên không nói gì, hôm nay cậu còn có tiết nên chỉ lặng lẽ xách cặp sách, cùng Kỷ Mân lên xe.
Chiếc xe rời khỏi cổng biệt thự.
Tài xế ngập ngừng hỏi: “Đi đâu trước ạ…”
Kỷ Mân: “Đến trường.”
Lục Nhiên: “Đến bệnh viện.”
Hai người đồng thanh.
Tài xế: “…”
Kỷ Mân khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên không nói gì, chỉ xách chiếc cặp, im lặng nhìn anh.
Kỷ Mân: “…”
Anh quay lại, nói với tài xế: “Đến bệnh viện trước đi.”
Lục Nhiên lúc này mới dời ánh mắt đi.
Trên xe, không khí rất yên lặng.
Ngồi yên một lúc, Lục Nhiên quay sang nhìn Kỷ Mân, hỏi: “Anh không có điều gì muốn dặn dò sao?”
Kỷ Mân liếc cậu một cái, nói: “Thời gian ngắn thế này, có gì mà dặn dò chứ?”
Lục Nhiên im lặng, không đáp.
Bệnh viện mà Kỷ Mân đến là một cơ sở tư nhân nằm ở vùng ngoại ô, nơi bác sĩ Kamille làm việc.
Xe vừa vào cổng bệnh viện thì dừng lại.
Cửa xe phía bên Kỷ Mân mở ra, bậc thang hỗ trợ tự động hạ xuống. Khi anh đang điều khiển xe lăn để xuống xe, Lục Nhiên quay đầu lại, nhìn anh, nói: “Anh phải làm phẫu thuật thật tốt rồi quay về, biết không?”
Kỷ Mân bật cười, nói: “Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhân viên y tế bên ngoài tiến đến, đưa Kỷ Mân vào tòa nhà phẫu thuật chuyên biệt.
Lục Nhiên ngồi lại trong xe.
Bình thường, mỗi lần đều là Kỷ Mân tiễn cậu đến trường.
Cậu xuống xe, còn Kỷ Mân ngồi yên trong xe, yên lặng nhìn theo cậu vào trường.
Nhưng giờ đây, Lục Nhiên ngồi một mình trong xe, nhìn theo bóng lưng Kỷ Mân dần biến mất.
Cậu ngồi nhìn rất lâu, cho đến khi tài xế nhắc nhở: “À… sắp đến giờ học rồi.”
“Ồ.” Lục Nhiên đáp một tiếng: “Vậy đi đến trường thôi.”
Tài xế liếc cậu qua gương chiếu hậu, nghĩ bụng: Cặp đôi tình nhân nhỏ này, làm phẫu thuật mà cứ như sinh ly tử biệt.
Trên đường, ông không nhịn được mà an ủi:”Chủ tịch đã chuẩn bị kỹ càng cho ca phẫu thuật, lại có đội ngũ y tế hàng đầu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
”Đương nhiên rồi.” Lục Nhiên nói.
Nhưng dù nói vậy, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi chỗ ngồi trống bên cạnh.
Kỷ Mân đã vào bệnh viện để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Ban đầu, anh muốn để quản gia Trần lại để chăm sóc Lục Nhiên, nhưng cậu không đồng ý.
Vì thế trong biệt thự nhà chỉ còn lại Lục Nhiên và một quản gia tạm thời mà cậu không quen lắm.
Đồ ăn trong nhà vẫn giữ nguyên hương vị, bài vở thì ngày càng chất chồng, thậm chí còn bận rộn hơn do sắp kết thúc học kỳ.
Nhưng Lục Nhiên vẫn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.
Ca phẫu thuật của Kỷ Mân được thực hiện trong điều kiện bảo mật nghiêm ngặt.
Lục Nhiên không có ý kiến gì về điều này, chuyện loạn thất bát tao của Kỷ gia cũng rất nhiều, cẩn thận một chút cũng không sai.
Cậu cũng không muốn Kỷ Mân bị phân tâm vì những chuyện khác.
Mỗi ngày, Kỷ Mân đều nhắn tin hoặc gọi điện, kể về tiến trình chuẩn bị phẫu thuật.
Nhưng Lục Nhiên vẫn cảm thấy có một khoảng trống không sao lấp đầy.
Lục Nhiên không nhịn được, lại tìm cho mình hai công việc bán thời gian.
Hoàn toàn lấp đầy khe hở giữa các khóa học.
**
Cửa hàng thức ăn nhanh.
Qua khoảng thời gian bận rộn nhất, Lục Nhiên thu dọn bàn ăn xong, đứng ngẩn người trước quầy.
Cậu nhẩm tính lại, thời gian cậu và Kỷ Mân quen biết thật sự chưa lâu, thời gian chính thức bên nhau lại càng ít đến đáng thương.
Nhưng không hiểu vì sao, dù trở lại cuộc sống bận rộn để kiếm sống như trước, trong lòng cậu vẫn luôn nhớ nhung một người.
Lục Nhiên lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Kỷ Mân, lặng lẽ nhìn một lúc.
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, quét mắt một vòng quanh cửa hàng.
Ở góc bàn phía đông, một người đàn ông trung niên đang đọc báo.
Cạnh cửa sổ phía tây, một chị gái văn phòng dáng người cao ráo đang nhâm nhi cà phê.
“Đinh-linh.”
Chuông cửa vang lên.
Người đàn ông trung niên đọc báo và chị gái uống cà phê lập tức đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa, một gã lực lưỡng mặc áo khoác da bước vào.
Nhận ra người vừa đến, hai người kia mới chậm rãi thu lại ánh mắt.
Người đàn ông áo da đi đến quầy, gọi năm chiếc hamburger.
Trong lúc tính tiền, Lục Nhiên không nhịn được hỏi nhỏ: “Mấy người… ăn ở chỗ em làm, có được báo cáo chi phí không?”
Người đàn ông áo da gãi đầu, cười ngượng: “Đây tính vào tiền ăn ba bữa, đều được báo lại cả.”
“Ồ, cũng hào phóng phết.” Lục Nhiên nói.
Chờ người đàn ông đi khỏi, cậu lại liếc nhìn vài bóng dáng trong và ngoài cửa hàng, nghĩ bụng: Chắc doanh thu của cửa hàng này dựa cả vào mấy người vệ sĩ này rồi.
Sau vài ngày làm việc, Lục Nhiên ở trường lại gặp một chuyện khác
Khi vừa kết thúc tiết học buổi sáng, cậu đang thu dọn đồ để đi ăn trưa, một người lạ mặt có chút quen quen đến lớp, hỏi: “Lục Nhiên đâu?”
Lục Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua người nọ.
Trên mặt người này lộ vẻ kiêu căng tự nhiên, nhưng không phải đến để gây sự.
Hơn nữa tay nhỏ chân nhỏ nhìn không giống người giỏi đánh nhau.
Vậy nên Lục Nhiên trực tiếp tiến tới, hỏi: “Có chuyện gì?”
Người kia hếch cằm nhìn Lục Nhiên một cái, không trả lời mà chỉ làm bộ làm tịch, khẽ hắng giọng.
Lục Nhiên không hiểu cậu ta định làm gì, im lặng nhìn chăm chăm.
Một lúc sau, người kia lại hắng giọng lần nữa.
Lục Nhiên cảm thấy bực bội: “Nếu họng cậu không thoải mái thì đi khám đi, tôi học thú y, không cứu người được đâu.”