Kỷ Mân: “…”
Quả là cách an ủi độc nhất vô nhị.
Dù anh không muốn công khai việc phẫu thuật, nhưng đội ngũ của anh ít nhiều cũng biết.
Gần đây không ít người đến động viên anh, nhưng câu “Dù sao anh cũng ngồi xe lăn rồi” của Lục Nhiên, đúng là chỉ có một.
Lạ thay, nghe xong câu này, mọi căng thẳng trong lòng Kỷ Mân đều tan biến, chỉ còn lại sự cạn lời.
Điều đáng nói hơn cả là, nó hiệu quả một cách kỳ lạ.
Đặc biệt người ở phía sau cười hì hì, ghé vào nói với anh: “Yên tâm đi, em biết cách chăm sóc người liệt toàn thân rồi. Nếu anh thất bại, em sẽ chăm sóc anh thật tốt!”
Kỷ Mân dở khóc dở cười: “Thế thì anh yên tâm thật đấy.”
Trên đường từ bệnh viện ra, nhìn dòng người tấp nập trên phố, Kỷ Mân chần chừ một chút, rồi vẫn nói: “Nhỡ đâu…”
Anh chỉ kịp thốt ra hai từ, đã bị đứa nhỏ phía sau vươn tay bóp cổ, nghiêm giọng đe dọa: “Anh không được nói!”
Giọng Lục Nhiên hơi khàn đi.
Kỷ Mân đành phải vỗ tay cậu để xin tha.
Loại phẫu thuật quan trọng này, bác sĩ sẽ không chỉ một lần giảng giải hậu quả có thể xuất hiện trong phẫu thuật.
Lần thứ hai, sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Nhiên nhìn con số tầng thang máy giảm dần, bất ngờ nói: “Kỷ Mân, hay là… đừng phẫu thuật nữa?”
Kỷ Mân ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.
Trước đây, cậu luôn ủng hộ anh làm phẫu thuật, thậm chí còn vui mừng khi biết anh đã sắp xếp lịch.
Lúc đầu, để khích lệ anh, cậu còn lấy những trường hợp đặc biệt ra làm ví dụ.
Nhưng giờ đây, đứa nhỏ luôn vui vẻ, lạc quan lại đang nhìn anh đầy lo lắng, khẽ nói: “Đừng làm nữa, được không?”
Kỷ Mân khẽ thở dài.
Đây chính là nguyên nhân anh không muốn nói cho Lục Nhiên biết.
“Em nói linh tinh gì vậy?”
Anh nắm tay cậu: “Đã quyết định xong xuôi hết rồi, làm sao có thể thay đổi vào phút cuối?”
Lên xe, Lục Nhiên rúc vào lòng Kỷ Mân, vòng tay ôm lấy eo anh, buồn bực: “Nhưng em thấy anh bây giờ đã rất tốt rồi. Anh… rất giỏi, tự sắp xếp cuộc sống rất hoàn hảo.”
Như thể không thể che giấu được sự hoảng loạng trong lòng, nói lung tung: “Hơn nữa, anh rất mạnh mẽ, siêu mạnh mẽ, không cần phải… ưm!”
Kỷ Mân liếc nhìn về phía ghế trước, bất đắc dĩ đưa tay che miệng cậu lại.
Rũ mặt chạm phải đôi mắt đầy lo lắng của ai kia.
Kỷ Mân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu, nói: “Đừng sợ.”
Anh nhẹ giọng trấn an: “Em hãy học hành thật tốt, sẽ nhanh thôi. Khi anh xuất viện, chúng ta đi biển vào kỳ nghỉ hè, được không?”
“Không được.” Lục Nhiên đáp.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Em muốn đi cùng anh trong lúc phẫu thuật. Dù thời gian có dài và cách ly, em vẫn có thể xin nghỉ.”
Kỷ Mân bật cười: “Chuyện đó sao được? Thời gian lâu như vậy, lại có thể ảnh hưởng đến kỳ thi của em. Em vất vả lắm mới tích lũy đủ tín chỉ, không thể để uổng phí được.”
“Em không quan tâm.”
Lục Nhiên dụi đầu vào cổ anh: “Anh giúp em xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn đi, cứ nói anh là phụ huynh của em…”
Câu nói chưa dứt, cậu đã bị nâng cằm lên, hôn một cái.
Nụ hôn ấy rất nhẹ, nhưng lại sâu sắc như một lời an ủi không lời.
Hôn xong, Kỷ Mân mỉm cười bên tai cậu, nói: “Bạn trai lại thành phụ huynh rồi à?”
Hôm sau, anh sẽ vào viện.
Tối hôm đó, Kỷ Mân bận rộn sắp xếp lại một số việc.
Nhưng dù chuẩn bị kỹ càng thế nào, anh vẫn không ngừng bận tâm về dáng vẻ của Lục Nhiên ban ngày.
Khi anh từ thư phòng bước ra, hành lang đã tắt hết đèn.
Kỷ Mân đi đến phòng của Lục Nhiên, nhìn vào trong.
Phòng tối om, có vẻ như cậu đã ngủ rồi.
Kỷ Mân không quấy rầy thêm nữa, anh điều khiển xe quay lại phòng mình.
Ngồi suy nghĩ thêm một lúc về những điều cần lưu ý trong quá trình phẫu thuật, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi trở lại phòng ngủ, vừa chuyển mình lên giường, anh liền nhận ra chiếc chăn bên cạnh mình khẽ động đậy.
Từ trong chăn, một cái đầu nhỏ xù xì thò ra.
Đứa nhỏ mở to đôi mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ, lặng lẽ nhìn anh chăm chú.
Kỷ Mân thực sự bị giật mình.
“Sao em lại ở đây?”
Lục Nhiên không nói gì, chỉ cúi đầu rúc vào lòng anh.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ hắt xuống, ngoài cửa sổ là bóng cây trong đêm gió nhẹ khẽ lay động.
Đứa nhỏ liên tục chui vào lòng Kỷ Mân.
Mái tóc mềm mại, cơ thể thoang thoảng mùi sữa tắm hương bạc hà nhẹ nhàng.
Hương thơm dịu mát ấy, kèm theo chút hơi nước, khiến căn phòng trở nên vô cùng yên bình.
Trong bầu không khí tĩnh lặng và vắng lặng này, Kỷ Mân nhắm mắt lại, buông lỏng bản thân trong giây lát, để mặc đứa nhỏ dính sát vào người mình.
Qua lớp áo ngủ mỏng, nhiệt độ cơ thể cậu truyền đến, khiến lòng anh vừa ấm áp lại vừa bứt rứt.
Hơi thở ấm áp và nhè nhẹ của người thương phả vào ngực anh.
Kỷ Mân có thể cảm nhận được cánh tay của Lục Nhiên siết chặt lấy anh, như thể muốn dính chặt vào người anh không để lại chút khe hở nào.
Cậu ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên cằm anh, vội vã và nối tiếp nhau, mang theo một sự khát khao gần như bất an.
Kỷ Mân nhắm mắt, cố gắng kiềm chế..
Cho đến khi ngón tay của cậu luồn vào trong áo ngủ của anh, Kỷ Mân mới giữ chặt tay cậu, chậm rãi mở mắt ra.
Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: “Đừng nghịch nữa, về phòng ngủ đi, được không?”
Nói xong, anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra, chống tay ngồi dậy.
Nhưng vừa nhấc mình lên, đứa nhỏ trong chăn lại dang tay ôm lấy anh.
“Em không về đâu.”
Lục Nhiên vùi mặt vào ngực anh, buồn bực nói: “Em không nghịch.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ sự cố chấp gần như hoảng loạn.
Cậu ngồi thẳng dậy, ngước lên nhìn Kỷ Mân, nghiêm túc nói: “Chúng ta làm đi, được không?”
Kỷ Mân sững người, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối của cậu.
“Em nói gì vậy? Không cần gấp như thế.”
Lục Nhiên mím môi, lại ôm lấy eo anh: “Em không đùa, em nói thật. Tại sao không được?”
Kỷ Mân dựa lưng vào đầu giường, cúi xuống nhìn đỉnh đầu rối bù của người nào đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, rồi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn trần ấm áp.
Anh lặng lẽ nhìn một lúc lâu.
Không ai biết, Kỷ Mân đã phải cố gắng thế nào để đè nén cảm xúc khao khát đến mức đau nhói trong lòng mình xuống.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống bên cạnh, khẽ nói: “Em ngủ ở đây, anh còn vài việc trong thư phòng.”
Nói xong, anh chống tay lên tay vịn, chuyển mình trở lại xe lăn.
Không chần chừ, anh lặng lẽ điều khiển xe rời khỏi phòng.
Nhưng chưa đi được xa, phía sau anh vang lên tiếng động.
Đứa nhỏ nhảy khỏi giường, chân trần chạy nhanh đến chỗ anh, rồi leo lên xe lăn, ngồi dạng chân trên đùi anh.
“Em mặc kệ, em nhất định muốn làm!”
Người trên đùi anh hung dữ nói như thế.
Kỷ Mân ngước mắt nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nỗi bất an của cậu, ngón tay lướt qua khóe mắt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Không phải em chẳng sợ trời, chẳng sợ đất sao? Giờ sao lại như thế này?”
“Em không sợ.” Lục Nhiên quay mặt đi.
“Đó là lý do anh không muốn nói cho em chuyện phẫu thuật.” Kỷ Mân hôn lên mí mắt cậu.
Lục Nhiên dụi mắt, quay đầu lại trừng anh: “Anh có làm không? Nếu không, em sẽ tìm người khác!”
Cánh tay Kỷ Mân vòng lấy eo cậu, dựa lưng vào ghế, thong thả hỏi: “Ồ? Tìm ai?”
“Em…” Lục Nhiên nghẹn lời, ấp úng bịa đại nói: “Em tìm Cố… Cố Ninh Khải, Trương Lân, còn… còn…”
“Chậc.”
Kỷ Mân vỗ nhẹ vào eo cậu: “Tìm cũng phải tìm người tốt chứ.”
Những cái tên này, đúng là chẳng ra gì.
Lục Nhiên bĩu môi: “Dù sao thì em…”