Bầu không khí buồn cười kia vẫn còn chút dư âm, nhưng một sự thay đổi rõ rệt, không thể bỏ qua đang thực sự diễn ra.

Bàn tay của Lục Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra phía sau.

Kỷ Mân đang đè trên người cậu, bất giác thở dốc một tiếng ngay bên tai.

Lục Nhiên: “……Chết tiệt.”

Cậu quá mức kinh ngạc, đến nỗi trở nên vô cùng mơ hồ, chẳng suy nghĩ được gì rõ ràng. Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cậu lại là…

Cây nấm đùi gà trong siêu thị to đến cỡ nào nhỉ?

Hình ảnh mấy cây nấm đùi gà lướt qua nhưng nhanh chóng bị đánh dấu X đỏ.

Sau đó, hình ảnh các loại rau củ khác lại xuất hiện, như đang chiếu trên một chiếc máy chiếu trong đầu cậu.

Cứ thế, cậu ngẩn người quá lâu.

Người đàn ông ghé sát tai cậu, thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Lục Nhiên ngoan ngoãn trả lời: “Em… em nghĩ đến cà tím và bí xanh?”

Kỷ Mân: “…”

Không hổ là Lục Nhiên.

Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng Kỷ Mân lật người ngồi dậy. Cúc áo trên người anh đã bị bung hết, vạt áo mở toang.

Lục Nhiên nhanh nhẹn bò dậy, nhìn dáng vẻ của Kỷ Mân, có chút chột dạ.

Lại có chút tò mò, nhịn không được liếc qua, cuối cùng, với chút trách nhiệm còn sót lại, cậu ngập ngừng hỏi: “Anh có cần em… giúp không?”

Câu nói “Có cần tôi giúp không?” trong ký ức của Kỷ Mân lại vang lên.

Nhưng lần này, rõ ràng không phải là do anh nghĩ nhiều.

Anh nhắm mắt lại, cố lấy lại bình tĩnh.

Vừa rồi anh đã cố kìm chế rất lâu, giờ thì… công cốc.

Kỷ Mân hiếm khi tức giận, mắt đen sâu thẳm liếc về phía đứa nhỏ không biết trời cao đất dày bên cạnh.

Lục Nhiên lúc này ngoan ngoãn ngồi trên giường của anh.

Sau màn hỗn loạn vừa rồi, quần áo của cậu nhàu nhĩ, tóc rối tung, tai đỏ ửng.

“Được thôi, vậy em giúp đi.” Kỷ Mân cố tình nói.

Không ngờ, người trước mặt ngoan ngoãn đến lạ. Nghe thấy câu đó — thật sự chậm rãi đưa tay ra, định… giúp.

Kỷ Mân: “…”

Anh đưa tay giữ lấy cổ tay Lục Nhiên, thở dài.

Ngay sau đó, Lục Nhiên thấy người mà mình vừa hì hục vất vả lắm mới cõng lên giường được, thản nhiên đưa tay kéo chiếc xe lăn lại bên giường — chỉ dùng tay chống vào tay vịn bên giường, nhẹ nhàng chuyển mình lên xe lăn, tiện thể quăng lại một câu: “Ngồi im ở đây.”

Rồi lăn xe vào nhà vệ sinh.

Sau khi Kỷ Mân rửa mặt xong, cứ nghĩ rằng Lục Nhiên chắc đã lén lút quay về phòng mình từ lâu.

Nhưng khi đẩy cửa phòng nhà vệ sinh ra, anh lại thấy ai kia vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ.

Khi Kỷ Mân lại gần hơn mới nhìn thấy vẻ mặt của Lục Nhiên.

Mới nhận ra, chờ thì đúng là chờ nhưng ngoan thì chưa chắc.

Cậu ngồi khoanh chân trên giường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Thấy anh bước ra, cậu ném ngay một câu: “Kỷ Mân, anh lừa em.”

Kỷ Mân: “…”

Anh oan uổng đáp: “Rõ ràng là em tự hiểu lầm, tôi đâu thể…”

Nghĩ một chút, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ nói: “Chạy theo em để chứng minh rằng mình rất được chứ?”

Lục Nhiên chỉ tay vào anh, tức giận một hồi, rồi cúi đầu xuống, im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Chuyện này thì bỏ qua. Nhưng mà chuyện anh chuẩn bị phẫu thuật, sao giờ anh mới nói với em.”

Kỷ Mân ngẩn ra, vội điều khiển xe lăn tiến gần hơn.

Anh chống tay vào thành giường, chuyển mình ngồi lên giường, nắm lấy tay cậu, áp vào má mình, hỏi: “Giận?”

“Không hẳn.” Lục Nhiên nói: “Việc anh sẵn sàng phẫu thuật là chuyện tốt.”

“Chỉ là…”

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Anh như vậy là không đúng. Chúng ta đã ở bên nhau rồi, những chuyện khác thì thôi đi, nhưng mà chuyện phẫu thuật quan trọng như vậy sao anh có thể giấu em được?”

Giọng cậu rất nghiêm túc, rất chân thành. 

Làm Kỷ Mân trong thoáng chốc không biết phải làm sao: “Xin lỗi, tôi…”

Lục Nhiên bình thường có vẻ vô tư, nhưng thực ra lại rất nhạy bén.

Việc thông báo về ca phẫu thuật khiến cậu ban đầu vui mừng, nhưng sau đó chắc chắn sẽ lo lắng.

Kỷ Mân không muốn Lục Nhiên phải đối mặt với những điều này.

Dù đó là nỗi lo về sức khỏe của anh, hay sự bất an khi nghĩ đến khả năng chia xa.

Nếu có thể, anh thậm chí muốn gửi cậu đi du lịch hoặc tham gia hội thảo ở thành phố khác cùng giảng viên.

Chờ mọi chuyện xong xuôi mới quay lại.

Kỷ Mân cũng biết mình như vậy không đúng.

Anh không nên hoàn toàn xem Lục Nhiên như một đứa  nhỏ để bảo vệ, cơ mà anh không kìm lòng được.

“Chuyện này lần này em không giận, nhưng nếu còn lần sau, em sẽ giận thật đấy.” Lục Nhiên nói.

“Anh xin lỗi.” Kỷ Mân khẽ đáp.

Lục Nhiên chậm rãi rúc vào lòng anh, hai người yên lặng ôm nhau một lúc

Nhưng ánh mắt của Lục Nhiên lại bắt đầu đảo quanh phòng Kỷ Mân.

Cậu chỉ vào lớp đệm mềm trên sàn, tò mò hỏi: “Tại sao lại trải nhiều đệm thế này, anh cũng có khi nào bị ngã sao?”

“Bình thường thì không.” Kỷ Mân nói.

Anh dừng một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm có: “Có… lúc đầu, tôi không chấp nhận nổi sự thật rằng mình không thể đứng dậy, nên luôn cố thử xem sao.”

Hiếm khi trên mặt anh lại xuất hiện vẻ biểu cảm này — hơi đáng yêu.

Lục Nhiên không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Cười nhạo tôi sao?” Kỷ Mân nhướng mày hỏi.

“Không có!” Lục Nhiên lắc đầu, nhưng vẻ mặt rõ ràng là “có”.

Hai người trêu đùa thêm một lúc.

Lục Nhiên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái.

Cậu định ngủ luôn trong phòng Kỷ Mân luôn.

Nhưng mà Kỷ Mân nhìn cậu một lúc, rồi vỗ nhẹ vào eo cậu, nói: “Về phòng em ngủ đi.”

Lục Nhiên dụi mắt, không muốn đi.

Kỷ Mân nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đại Hoàng ngủ một mình sẽ sợ lắm.”

“Đại Hoàng không sợ đâu.” Lục Nhiên đáp.

Kỷ Mân nhìn người đang nằm cạnh mình, khẽ thở dài, ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Xin em đấy. Nếu không, tôi sẽ đưa em về phòng.”

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.

Lục Nhiên im lặng xoa đôi tai đỏ bừng của mình, từ từ bò dậy, lê dép trở về phòng.

Khi ngày phẫu thuật càng đến gần, Kỷ Mân càng trở nên khác lạ.

Anh chủ động thân thiết với Lục Nhiên nhiều hơn.

Dù vậy, sự thân mật ấy không quá đà.

Chỉ là đôi khi anh đưa tay nắm lấy những ngón tay của cậu hoặc chủ động mở lời, bảo cậu ở lại bên mình.

Khoảnh khắc gần gũi nhất, có lẽ là khi anh bất ngờ kéo cậu vào lòng, rồi lặng lẽ hôn cậu ở một góc khuất không người.

Nhưng mỗi lần hôn, anh đều rất mãnh liệt.  ( truyện trên app tyt )

Răng của anh cắn làm Lục Nhiên có chút đau, khiến cậu không nhịn được mà phàn nàn: “Em không làm bạn trai anh nữa, em làm nhân viên của anh thì hơn.”

Kỷ Mân cũng không buồn, gật đầu đáp ứng.

Nhưng đến lúc muốn hôn tiếp, anh lại nói: “Nếu em không muốn yêu đương nơi công sở, vậy mỗi lần chúng ta hôn nhau coi như là ngày nghỉ nhé.”

Kỷ Mân anh nhướng mày hỏi:  “Sao nào, hôn không?”

Lục Nhiên: “…”

Mỗi lần hôn là một ngày nghỉ, ai mà chẳng muốn nghỉ?

Mợ nó! thật đúng là khéo nắm bắt tâm lý xã xúc mà.

***

Thẳng đến khi cùng Kỷ Mân đến gặp bác sĩ Kamille, bác sĩ nói các lưu ý về phẫu thuật và một lần nữa nhắc lại những rủi ro nếu thất bại.

Kết quả tốt nhất có thể là giữ nguyên trạng thái hiện tại.

Tệ hơn, có thể là liệt toàn thân, thậm chí tử vong.

Những rủi ro này Lục Nhiên đã từng tra cứu, nhưng khi nghe bác sĩ nói tỉ mỉ, cậu bỗng nhận ra rằng sự khác lạ gần đây của Kỷ Mân có thể bắt nguồn từ sự căng thẳng.

Lục Nhiên và Kỷ Mân cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Trong thang máy, Lục Nhiên đột nhiên nói:  ”Thật ra thì… liệt toàn thân cũng là liệt mà. Dù sao anh bây giờ cũng ngồi xe lăn, có gì khác đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play