Cậu đứng trong hành lang một lúc, dường như đã hạ xong quyết tâm, quay đầu nhìn về phía căn phòng cuối hành lang.

Cậu bước nhanh đến đó, đi qua thang máy, vượt qua cả ranh giới mà trước giờ chưa từng vượt qua, tiến vào khu vực phía bên kia tầng hai.

Đứng trước cánh cửa màu xám đậm giống hệt cửa phòng mình, Lục Nhiên nhìn chằm chằm hồi lâu, cúi xuống ngó qua khe cửa.

Đèn vẫn sáng, chứng tỏ người bên trong chưa ngủ.

Tốt.

Cậu chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở, cậu thấy người đàn ông trên xe lăn đang thay đồ.

Cà vạt đã tháo ra, vắt trên lưng ghế sofa bên cạnh.

Nút áo sơ mi trắng cũng đã cởi gần hết, từ xương quai xanh đến bụng đều lộ ra. 

Làn da tái nhợt nhưng cơ bắp rắn chắc khiến người khác khó mà dời mắt.

Có vẻ như không ngờ ai lại dám xông vào như vậy, người trên xe lăn sững lại, ngước mắt nhìn ra cửa.

Lục Nhiên: “…”

“Xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ.”

Cậu căng thẳng đến mức lại gọi anh là “ông chủ.”

Nói xong, cậu nhanh chóng đóng cửa lại, “rầm” một tiếng.

Đứng trong hành lang, cậu cau mày suy nghĩ.

Đúng là khởi đầu không suôn sẻ.

Chưa đầy một lúc, cánh cửa sau lưng cậu lại mở ra.

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn sau cánh cửa, nhìn cậu, thở dài: “Vào đi.”

Lục Nhiên lúng túng sờ mũi, lén nhìn anh, thấy áo sơ mi đã được cài cúc lại.

Dù chưa cài đến cổ như ban ngày nhưng cũng đủ nghiêm túc hơn lúc nãy.

Lúc này cậu mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Mân nhìn theo ánh mắt cậu, cúi đầu, rồi nhướn mày nhìn lại ai kia, hỏi: “Hồi nãy em gọi ai là ông chủ đấy?”

Lục Nhiên: “…”

Cậu ngượng ngùng sửa lại:  “Khụ, bạn trai.”

“Ồ, thế thấy bạn trai thay đồ, sao lại chạy?”

Kỷ Mân trêu cậu.

Lục Nhiên: “…”

Không đáp lại, cậu dùng sức đẩy anh về phía trong phòng, chống nạnh nói: “Hôm nay em qua đây là có chuyện muốn nói!”

Nhưng vừa vào phòng, Lục Nhiên lại khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Phòng làm việc của Kỷ Mân hoàn toàn bình thường và đơn giản.

Bình thường đến mức không thể nhận ra anh bị chấn thương ở chân.

Chỉ khi về nhà của Kỷ Mân, mới thấy có những tiện ích không rào cản được bố trí.

Nhưng giờ đây, khi đứng trong phòng ngủ của anh, Lục Nhiên nhận ra xung quanh có rất nhiều tay vịn hỗ trợ.

Sàn nhà cũng được phủ lớp đệm dày và mềm mại.

Ánh mắt Lục Nhiên lướt qua từ phòng khách, đến tủ quần áo, rồi nhìn sang phòng ngủ bên cạnh.

Những tiện ích không rào cản được bố trí dày đặc thế này chỉ chứng minh một điều, dù ngồi trên xe lăn, Kỷ Mân cũng không thích giao việc cá nhân của mình cho người khác.

Lục Nhiên nhìn đến sững người.

Cậu đứng yên lặng một lúc lâu, đến mức quên mất mình đến đây để nói gì.

Cuối cùng, thu lại ánh mắt, không kìm được đưa tay chạm vào cánh tay của Kỷ Mân.

Dưới ngón tay là cảm giác cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh. Ánh mắt cậu lại dừng trên hàng cúc áo sơ mi cài lỡ dở của anh, nhưng mà câu hỏi thốt ra lại là: “Ông chủ, anh tự làm hết mọi việc này sao?”

“Những việc có thể tự làm, tại sao không làm?”

Kỷ Mân ngước mắt nhìn cậu.

Anh đưa tay kéo cậu lại gần hơn, ánh mắt lướt qua phòng một lượt, thấy áo vest và cà vạt vứt trên sofa, anh khẽ ho một tiếng, nói: “Còn chưa kịp dọn dẹp, hơi bừa bộn một chút.”

“Em không nói chuyện đó, ý em là…”

Lục Nhiên đảo mắt nhìn quanh, không chắc liệu lời mình sắp nói có quá giới hạn không.

Sau một hồi ngập ngừng, vẫn nói: “Anh có thể gọi em giúp mà. Chúng ta là người thân thiết rồi, đương nhiên…”

Nhìn ánh mắt bối rối đến mức nhìn lung tung của ai kia, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi chai sần của cậu, đáp: “Nhưng bạn trai lại không nỡ để em làm mấy việc này, thì phải làm sao?”

“Nhưng mà em khỏe lắm, anh không cần xót đâu.” Lục Nhiên đáp.

Kỷ Mân hơi dùng lực, kéo cậu vào lòng.

Lục Nhiên đã quen được anh ôm như thế này, liền tự động đổi sang tư thế thoải mái hơn, ngồi dạng chân trên người anh.

Cậu vòng tay ôm lấy eo Kỷ Mân, tựa đầu vào ngực anh.

Nhưng ngồi một lúc, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Em ngồi thế này có khiến anh khó chịu không?”

“Không.”

Kỷ Mân đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, khẽ nói: “Ngược lại, là cảm giác rất yên tâm, rất thoải mái.”

Lục Nhiên rúc vào lòng anh thêm một lát.

Kỷ Mân đưa cậu đến cạnh cửa, đóng cửa lại, rồi đi vào phòng ngủ bên trong.

Cơ mà người trong lòng anh lúc này chẳng còn tâm trạng để nhìn quanh nữa, chỉ rầu rĩ nói: “Nhưng em vẫn muốn giúp anh làm gì đó.”

Kỷ Mân cười khẽ bên tai cậu: “Giúp cái gì?”

“Em có thể làm rất nhiều thứ! Ví dụ như…”

Lục Nhiên ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, nhìn quanh một hồi, rồi chỉ vào giường của Kỷ Mân, nói: “Ví dụ như em có thể bế anh lên giường!”

“Bế?” Kỷ Mân nhướng mày.

Như để chứng minh lời mình, Lục Nhiên bật ra khỏi vòng tay anh, đứng trước mặt, dang tay định bế anh.

Đầu tiên cậu thử kiểu bế công chúa, nhưng chênh lệch vóc dáng giữa hai người quá lớn, căn bản không thể làm được.

Sau đó cậu đổi sang ôm trực diện, cố sức đến mặt đỏ bừng nhưng hiệu quả chẳng khá hơn, ngược lại còn làm bung hàng cúc áo mà anh vừa cài lại.

Nhưng Lục Nhiên chẳng để ý chi tiết đó, chỉ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ: “Không đúng, có phải anh đang làm khó em không? Rõ ràng lúc trước em còn đẩy xe lăn của anh đi rất xa!”

Kỷ Mân: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Có thể là vì xe lăn có bánh xe.

“Vậy thì cõng!”

Lục Nhiên cúi xuống trước mặt anh, túm lấy hai cánh tay anh.

Lần này cuối cùng cũng miễn cưỡng cõng được anh lên,  vừa loay hoay đến bên giường lại bị chân giường vướng lại, cả người đổ sập xuống, cậu bị đè chặt trên giường. ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Mân cao lớn, vai lưng rộng rãi.

Lúc này, anh gần như phủ kín cả người cậu thiếu niên.

“Ưm!” Lục Nhiên vất vả lắm mới chui được cái đầu ra ngoài.

Cảm nhận sức nặng trên lưng, cậu yên lặng một lúc, lẩm bẩm: “Bạn trai, anh chắc phải gần 100kg đấy.”

Cảnh tượng lúc này thật quá buồn cười.

Kỷ Mân không nhịn được, vòng tay ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, bật cười thành tiếng.

Anh chẳng rõ vì sao lại thấy buồn cười đến vậy, cứ thế cười mãi.

Lồng ngực anh rung lên từng hồi, làm lưng của Lục Nhiên cũng rung theo.

“Anh đừng cười nữa!” Lục Nhiên gắng sức hét lên.

Nhưng vì đè, giọng cậu nghe chẳng hề có chút khí thế nào cả.

“Biết nặng chưa?” Kỷ Mân áp sát tai cậu nói.

Rõ ràng chỉ cần chống tay, anh có thể lật người sang bên và thả cậu ra, nhưng anh không làm vậy.

Kỷ Mân rất chú trọng rèn luyện cơ thể, nên cơ bắp vẫn rất săn chắc.

Ngay cả đôi chân không thể tự cử động, mỗi ngày anh cũng duy trì các bài tập để giữ cơ bắp không bị teo.

Bây giờ, khi toàn thân anh thả lỏng hoàn toàn, tất nhiên đứa nhỏ bị đè đến không cựa quậy nổi.

“Nghĩ ra rồi? Cầu xin tôi đi.” Kỷ Mân tiếp tục trêu chọc.

Lục Nhiên không chịu thua, đỏ mặt gồng cổ cố bò ra ngoài.

Cậu vùng vẫy được một lúc, thì nét mặt Kỷ Mân khẽ thay đổi.

Anh đưa tay ấn cậu xuống, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích nữa.”

“Không, em sắp thoát ra được rồi!”

Lục Nhiên cứng đầu đáp, tiếp tục cố gắng chui ra.

Kỷ Mân đột nhiên cau mày, nhắm mắt, khẽ “chậc” một tiếng, dùng hai tay giữ chặt cậu lại.

Lục Nhiên cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng. Cậu đưa tay sờ thử, lẩm bẩm: “Anh bị tuột dây thắt lưng à, sao nó lại dựng đứng lên thế này…”

Đang nói, cậu đột ngột im bặt.

Căn phòng cũng chìm vào im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play