Thẩm Tinh Trác vẫn nhớ việc Lục Nhiên đã bỏ mặc hắn cả ngày trong cửa hàng, hơi không vui.
Thẩm Tinh Nhiễm khiến hắn tức giận, còn biết nói vài lời ngon ngọt để làm hắn vui.
Hắn quyết định ngồi im chờ Lục Nhiên đến tìm mình nhờ vả.
Dư quang mắt Thẩm Tinh Trác liếc nhìn qua Lục Nhiên.
Nhưng lại nghe Lục Nhiên nói: “Được rồi, các anh tự nhiên ăn đi, muốn uống gì thì cứ gọi!”
Cậu đồng ý vô cùng dứt khoát như một ông chủ đích thực.
Trần Thịnh sửng sốt, hơi nghi ngờ nhìn Lục Nhiên, rồi gọi phục vụ: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé?”
Nói xong, hắn do dự gọi hai chai rượu.
Rượu ở câu lạc bộ không có bảng giá.
Cũng không cần bảng giá.
Trần Thịnh không chắc chắn về thái độ của Thẩm Tinh Trác đối với Lục Nhiên, dù hắn là một kẻ tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải thuộc dạng không có đầu óc, nên chỉ gọi hai chai cho có lệ, không tính làm cho tình hình trở nên quá khó xử.
Ai ngờ Lục Nhiên lại không hài lòng với hành động “cẩn thận” của hắn, lập tức giành lấy thực đơn điện tử, không cần xem đã gọi một đống rượu.
Trần Thịnh nhìn, miệng từ từ há ta.
Lục Nhiên gọi xong, còn vỗ vai hắn, nói với Trần Thịnh: “Gọi thêm mấy anh em khác qua đây, chọn món mình thích đi.”
Ánh mắt Trần Thịnh nhìn Lục Nhiên đã thay đổi, từ đánh giá khinh bỉ chuyển sang kính nể tôn trọng.
Thẩm Tinh Trác không biết họ đang làm trò gì.
Hắn thấy Lục Nhiên không tìm mình nhờ vả, nín nhịn một lúc, rồi không nhịn được nữa, mỉa mai: “Mời khách? Lương của cậu có đủ mua một chai nước ở đây không?”
Lục Nhiên cắn ly, vẻ mặt vô tội nhìn lại: “Tôi nói mời khách, chứ ai bảo là tôi trả tiền?”
Thẩm Tinh Trác không hiểu.
Lục Nhiên cười với hắn: “Tôi là người mà Thẩm thiếu gia dẫn đến, đương nhiên phải do Thẩm thiếu gia phải trả tiền.”
Trong kiếp trước, Lục Nhiên đã từng bị lừa.
Cậu vừa trở về nhà họ Thẩm, không có khái niệm về mức tiêu dùng của nhóm người Thẩm Tinh Trác.
Trần Thịnh bảo cậu mời khách, cậu muốn làm tất cả mọi người vui vẻ, vì vậy đã đồng ý mà không suy nghĩ nhiều. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để đóng góp toàn bộ số dư của mình.
Khi tính tiền cuối cùng Lục Nhiên mới nhận ra rằng tổng số tiền của cậu cũng không bằng số lẻ nhóm người Thẩm Tinh Trác gọi đồ ăn.
Cậu bị cười nhạo một phen.
Lần này cậu không ngốc như vậy.
Thẩm Tinh Trác nghe thấy lời Lục Nhiên nói, suýt nữa tức tới mức bật cười.
Dù tức giận, nhưng ở một góc sâu trong lòng, lại thầm khen ngợi.
Cũng khá thông minh, lươn lẹo.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Trác chưa bao giờ bị người khác chơi như vậy.
Hắn vừa định chửi một câu, rũ mắt xuống đụng phải ánh mắt của Lục Nhiên.
Thiếu niên ngậm ly nước, uống từng hớp nhỏ trong ánh mắt còn vẻ tinh nghịch giảo hoạt chưa tan.
Vì Lục Nhiên đang ngẩng đầu lên, đường cong đuôi mắt rủ xuống — trông khá đáng yêu.
So với đôi mắt đen kịt như mọi khi thì hiện tại nhìn được mắt hơn nhiều.
Cơn tức trong lòng Thẩm Tinh Trác lập tức giảm đi một nửa.
Trần Thịnh sáp lại, ngồi xuống sô pha bên Lục Nhiên, tự nhiên đưa khoác tay lên vai của cậu.
Thẩm Tinh Trác liếc nhìn, chăm chú vào cái tay của Trần Thịnh, miệng nhanh hơn não, hằm hằm nói: “Tay cậu đang để đâu đấy? Đừng có động tay động chân.”
Cánh tay của Trần Thịnh cứng đờ, thả xuống cũng không được để im cũng không xong.
Trần Thịnh hơi lúng túng, nở nụ cười gượng gạo, trong lòng có hơi hối hận, hắn ăn no rỡn mở đi dính vào vũng nước đục nhà họ Thẩm.
Nhìn bộ dáng chọn món của Lục Nhiên như thể không có ngày mai vậy.
Rồi lại thêm thái độ của Thẩm Tinh Trác lúc tốt lúc xấu.
Dù có là con ngoài giá thú nhưng hai người này vẫn là anh em.
Hắn, một kẻ ngoài cuộc, không nên can thiệp.
Sau khi mắng Trần Thịnh xong, Thẩm Tinh Trác lại cảm thấy không thoải mái.
Hắn chưa quen việc bảo vệ Lục Nhiên.
Trước đây hắn luôn bảo vệ Thẩm Tinh Nhiễm như bảo vệ viên ngọc quý, giờ Lục Nhiên trở về, thành ra hắn lại đối đầu với Thẩm Tinh Nhiễm.
Ngay từ đầu hắn đã chọn đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.
Giờ bảo vệ Lục Nhiên có vẻ như không hợp lắm.
Thẩm Tinh Trác ho nhẹ một tiếng, bắt đầu tìm cách gây khó dễ cho Lục Nhiên: “Tôi không trả tiền hóa đơn này đâu đấy, cậu tự mà lo liệu.” ( truyện trên app T Y T )
“Đương nhiên anh có thể không trả.”
Lục Nhiên liếc hắn một cái.
Thẩm Tinh Trác nhướn mày.
Lục Nhiên cười híp mắt: “Vậy tôi sẽ nói với họ, Thẩm thiếu gia là anh ruột của tôi.”
Tim Thẩm Tinh Trác đập mạnh một cái.
Hắn không cảm thấy phản cảm chút nào.
Lục Nhiên tiếp tục: “Rồi bảo họ, anh đã ăn phân.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thẩm Tinh Trác đực người ra.
Cảm xúc vừa có ngay lập tức tan biến hết.
Lục Nhiên giải thích: “Nói anh là anh ruột của tôi, chỉ là để chứng minh tính chân thực của câu sau.”
“Không phải tôi… Tôi lúc nào!” Thẩm Tinh Trác tức giận đến mức không biết nói gì.
“Ngày đó đó.”
Lục Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.
Ký ức khủng bố lại ập về.
Thẩm Tinh Trác điên cuồng giải thích: “Mẹ nó! Tôi không có!”
“Thế ai ăn?”
“Cậu chỉ ném thứ đó vào người tôi thôi!”
“Nhưng mà cái túi đã bị rách nha.” Lục Nhiên thản nhiên nói.
“Nhưng nó cũng không dính vào miệng tôi!” Thẩm Tinh Trác điên cuồng nhấn mạnh.
Hắn nói hơi to.
Sau khi hét xong, hắn mới nhận ra, quay đầu nhìn xung quanh.
Các cậu ấm xung quanh đều nhìn hắn với vẻ sốc nặng.
Trần Thịnh ngồi gần nhất không nhịn nổi, yếu ớt giơ tay hỏi: “Các anh đang nói về việc ăn… cái gì thế?”
Thẩm Tinh Trác: “……”
Khi Thẩm Tinh Trác sắp không nhịn nổi nữa mà bùng nổ, thì có chút động tĩnh truyền đến.
Lục Nhiên và nhóm người của Thẩm Tinh Trác đang ở phòng bida trên tầng một.
Phía bên ngoài là cửa sổ kính trong suốt, có thể nhìn từ đây tới lối vào của tháp đôi.
Lục Nhiên đã đến câu lạc bộ này trong kiếp trước.
Cậu đương nhiên biết tòa tháp đôi chỉ mở một nửa, nửa còn lại chỉ được dùng để tiếp đón những nhân vật đặc biệt, có cầu nối ở giữa.
Giờ đây, cửa của tòa nhà bên kia đã mở.
Trên bậc thềm lối vào đứng hai hàng người phục vụ.
Gần đó đậu một chiếc xe thương vụ màu đen.
“Đù má! cửa mở kìa.”
“Là ai thế?”
Lục Nhiên cảm thấy chiếc xe hơi trông quen quen, nên lại gần hơn để nhìn.
Khi đến bên cửa kính, cậu mới nhận ra các nhân viên phục vụ trên bậc thang đứng ở vị trí hơi kỳ lạ.
Hai hàng người phục vụ không đứng ở hai bên bậc thang.
Mà là đứng ở… hai bên của lối đi không có rào chắn ở giữa.
Lúc này, có người nhận ra chiếc xe hơi, la to: ‘Đà mú! Nhắc Tào tháo, tào tháo liền đến đó là xe của Kỷ gia đó.”
Lục Nhiên quay đầu nhìn.
Lúc này, cửa xe hơi mở ra.
Người quản gia trung niên mà Lục Nhiên từng thấy trước đây bước xuống đầu tiên, đứng bên cửa xe, không biết ấn nút gì, một cái thảm dốc không có rào chắn từ cửa xe kéo dài ra.
Sau đó, một chiếc xe lăn điện từ thảm dốc từ từ di chuyển xuống, vững vàng dừng lại trên mặt đất.
Người trên xe lăn là một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác len màu xám đậm, vai rộng, không hề có vẻ yếu đuối.
Chỉ có chân đang được phủ bằng một chiếc chăn mỏng màu đen.
Vì khoảng cách quá xa mà Lục Nhiên bị cận thị, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Chỉ cảm thấy, người trên xe lăn có vẻ khá trẻ.
Trẻ đến mức không hợp với chiếc chăn mỏng đen dày và chiếc xe lăn.
Nhưng trên người lại tỏa ra vẻ u ám phù hợp với chiếc xe lăn.
Người đàn ông xuống xe, người phụ trách đứng bên cạnh lập tức đi lên, khom người nhiệt tình nói gì đó.
Người trên xe lăn không nói gì, có vẻ mệt mỏi dựa vào lưng ghế, một làn sương mù nặng nề từ anh tỏa ra, liên tục lan ra ngoài.