“Ở đằng kia còn có một cái tủ!”
Lục Nhiên lại vỗ tay anh, chỉ huy anh di chuyển tới đó.
Kỷ Mân nghe lời đưa cậu tới bên cạnh chiếc tủ.
Lục Nhiên đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng, nói: “Giờ em mới biết nhà vệ sinh ở đây chuẩn bị đủ thứ, còn có cả khăn nữa.”
Nhưng lần này, cậu lại kéo nhầm ngăn kéo.
Vừa kéo mạnh, một chiếc hộp nhỏ màu đen liền rơi ra.
Lục Nhiên vội vàng đưa tay chụp lấy.
“Ồ đúng rồi, còn có cả thứ này nữa.”
Cậu cầm chiếc hộp, lật qua lật lại, không tìm thấy logo nào trên đó.
“Đây là gì thế?” Cậu ngẩng đầu hỏi Kỷ Mân.
Kỷ Mân nghĩ bụng, đúng là chẳng khá lên tí nào.
“Thử mở ra xem.” Anh cố tình đáp.
Lục Nhiên có vẻ cũng tò mò.
Cậu nghĩ rằng trong ngăn kéo còn rất nhiều thứ, món đồ này chắc là đồ dùng một lần, mở một cái cũng không sao.
Thế là cậu cúi đầu, chăm chú mở hộp.
Người đàn ông rũ mắt, nhìn đôi tay trắng trẻo linh hoạt của ai kia đang cầm chiếc hộp đen mịn màng, xoay qua xoay lại một lúc rồi mới tháo được lớp bọc ni lông.
Như đang chơi một món đồ chơi, cậu mở hộp ra.
Bên trong là một chồng nhỏ các túi vuông được bọc kín bằng màng nhôm.
Thấy đồ vật trong hộp, Lục Nhiên cầm hộp ngơ ngác một lúc.
Kỷ Mân khẽ cong môi.
Trêu người đến mức này, cũng đủ rồi.
Anh đưa tay định lấy hộp khỏi tay cậu thiếu niên.
Nhưng lúc này, Lục Nhiên đang ngồi trên đùi anh lại ngẩng đầu, mặt đầy thắc mắc, hỏi: “Khi em làm việc ở cửa hàng gà rán, em từng thấy thứ này. Đây chẳng phải là găng tay dùng trong thực phẩm sao?”
Kỷ Mân: “...”
Găng, tay, dùng, trong, thực, phẩm?
Lục Nhiên còn tỏ vẻ kinh ngạc hơn.
Cậu quay đầu nhìn bồn tiểu và hàng loạt buồng vệ sinh phía sau, trong mắt lóe lên một tia chấn động, không thể tưởng tượng nổi, thốt lên: “Tại sao trong nhà vệ sinh lại có găng tay thực phẩm?”
Kỷ Mân: “...”
Kỷ Mân trong khoảng thời gian ngắn không còn gì để nói.
Lục Nhiên bởi vì quá mức chấn động, thật sự nhịn không được, lấy ra một cái bao nhỏ hình vuông cẩn thận quan sát một lượt.
Vừa lấy ra, cậu đã cảm thấy không đúng.
“Trên này sao lại có cái vòng tròn nhỉ?” Lục Nhiên lẩm bẩm đầy nghi hoặc. “Chẳng lẽ là bao tay ngón?”
Nói xong, cậu lại tự thấy không đúng: “Ai mà ngón tay to thế chứ?”
Kỷ Mân nghe toàn bộ quá trình: “...”
Lòng hiếu kỳ của Lục Nhiên đã đạt tới đỉnh điểm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Chắc mở một cái cũng không sao nhỉ?” Cậu vừa nói vừa dùng sức xé túi nhỏ.
Do bóp mạnh quá, ngay khoảnh khắc túi bị xé ra, một chất lỏng trong suốt, trơn nhầy bắn ra ngoài.
Chất lỏng trong túi dính vào ngón tay trắng nõn của cậu, theo đầu ngón tay chảy xuống, len lỏi vào các kẽ hở.
Kết quả là dính đầy tay.
“Ôi trời… cái gì đây?”
Lục Nhiên nhăn mặt, ghét bỏ vung tay.
Cậu vung mạnh quá, khiến cái vòng trong túi bay ra, rơi thẳng xuống đùi cậu.
Trên vòng còn có một đầu nhỏ nhô lên.
Thấy thứ này, trong đầu Lục Nhiên như có tiếng “ầm” vang lên.
Cậu bất giác nhớ lại buổi hội thảo mà cậu từng tham dự cuối học kỳ năm ngoái để lấy điểm sáng tạo.
Buổi hội thảo đó nói về phòng chống HIV/AIDS, nhưng toàn bộ nội dung lại xoay quanh việc hướng dẫn sử dụng bao cao su.
Lục Nhiên lúc đó vì làm thêm quá mệt mỏi, vào đóng dấu xong thì chui ra hàng ghế sau cùng ngủ.
Cơ mà giáo viên kia lại giảng rất sôi nổi, còn gọi người lên thực hành.
Cả giảng đường trở nên náo nhiệt.
Lục Nhiên bị đánh thức giữa chừng, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, thì thấy một bạn nam cùng khoa đang cầm một quả chuối.
Quả chuối được lồng vào thứ gì đó, đầu còn nhô lên một mẩu nhỏ.
Giảng viên đang chỉ vào quả chuối, thao thao bất tuyệt về sự quan trọng của nụ nho nhỏ này.
Lục Nhiên: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Khoảnh khắc này, sự im lặng bao trùm khắp nhà vệ sinh.
Trong sự tĩnh lặng, Lục Nhiên lén lút quay đầu, nhìn biểu cảm của người đàn ông phía sau.
Chỉ thấy Kỷ Mân Kỷ Mân hơi cụp mắt, chỉ nhìn chăm chú vào ngón tay của cậu.
Bóng của hàng mi dài phủ xuống, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc nơi đáy mắt anh, chỉ có thể lờ mờ nhận ra ánh mắt của anh rất sâu.
Một lúc lâu, Lục Nhiên chậm rãi quay đầu lại, định tìm giấy lau tay.
Một lúc lâu sau, Lục Nhiên chậm rãi quay đầu, muốn đi tìm khăn giấy.
Cơ mà ngón tay tái nhợt khớp xương rõ ràng của người đàn ông, nhẹ nhàng nhặt vòng cao su rơi trên đầu gối cậu lên, nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác
Sau đó, anh nắm lấy cổ tay cậu, rút giấy ra, từng chút một cẩn thận lau sạch chất lỏng dính trên tay cậu.
Lúc làm những việc này, trên mặt Kỷ Mân cũng không có biểu cảm gì.
Đôi mắt đen của anh chỉ chuyên chú nhìn ngón tay của ai kia, như thể thực sự chỉ đang làm sạch.
Nhưng Lục Nhiên…
Lại nhạy bén cảm nhận được điều gì đó từ lực tay của anh.
Lau tay xong, anh còn dẫn cậu đến bồn rửa tay để rửa sạch lại.
Xong xuôi, Kỷ Mân đưa cậu ra ngoài.
Người đang rúc trong lòng anh cứng đờ như khúc gỗ, từ phía sau chỉ thấy hai vành tai đỏ ửng.
Nhìn động tác cúi đầu của cậu, cứ như thể linh hồn đã bay lên trời.
Kỷ Mân khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: ”Ngẩn ngơ gì thế? Còn không mau xuống.”
Nghe lời nhắc nhở, người trên đùi anh mới như bừng tỉnh, vội vàng nhảy xuống.
Hai người lặng lẽ đi đến nơi tổ chức buổi tọa đàm.
Bầu không khí vi diệu, căng thẳng như một sợi dây bị kéo chặt.
Cho đến khi vào khu vực tổ chức, những âm thanh huyên náo xung quanh mới xua tan sự ám muội vừa rồi.
Lục Nhiên nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó thở ra.
Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại căng thẳng đến vậy.
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu bỗng không nhịn được mà tự bào chữa cho mình: ”Em… em cũng không phải là người không hiểu biết gì. Chỉ là không nhận ra vì nó không có logo thôi. Nếu là loại bán trong siêu thị, em chắc chắn nhận ra ngay.”
“Ừm.” Kỷ Mân bật cười khẽ, nghiêng đầu nhìn người nào đó, nói: “Vậy lần sau đến siêu thị, em chọn một cái rồi đưa cho tôi xem thử nhé.”
Lục Nhiên: “…”
Đáng ghét.
“Chọn thì chọn!” Cậu ưỡn cổ nói chắc như đinh đóng cột.
Kỷ Mân đặt ngón tay lên môi, lại thấp giọng cười một hồi lâu.
Quay đầu lại, anh thấy vành tai đứa nhỏ lại đỏ lên nữa.
Kỷ Mân nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, đã gọi tôi là bạn trai rồi, xem những thứ này cùng nhau cũng không có gì to tát.”
Nói xong, anh phát hiện sắc đỏ trên mặt của ai kia lan xuống tận cổ.
Hai người đứng ngẩn ngơ ở lối vào.
Chẳng hiểu sao lại nấn ná một lúc lâu.
Cho đến khi có người nhìn thấy Kỷ Mân, đến chào hỏi, cả hai mới cùng bước vào.
Đây không phải lần đầu Kỷ Mân dẫn Lục Nhiên tham gia những sự kiện như tương tự như vậy.
Song, lần này khi đối diện với ánh mắt của mọi người, tâm trạng Kỷ Mân lại có chút khác biệt.
Anh nghiêng đầu nhìn sang Lục Nhiên, nhưng lại phát hiện ai kia cũng đang nhìn mình.
“Sao vậy? Đang nghĩ cách để thể hiện tài năng sao?” Kỷ Mân hỏi, cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ “thể hiện tài năng”
Bình thường, những việc như thế này Lục Nhiên lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhưng vừa bị chê bai ngầm nên hơi lảng tránh.
Cậu hừ một tiếng, bực bội nói: “Bây giờ em đâu phải nhân viên của anh, mấy việc vừa tốn sức vừa không được gì, em không làm đâu!”
Kỷ Mân nhướng mày.
Lá gan thật sự là lớn không ít.
Buổi tọa đàm lần này không lớn.
Nhưng lại được coi là một trong những sự kiện đỉnh cao và riêng tư nhất trong ngành.
Ngoài Kỷ Mân, những người tham dự còn lại đều đã lớn tuổi.
Chính vì vậy, không khí buổi tọa đàm khác hẳn những bữa tiệc của các cậu ấm cô chiêu, trông có vẻ thanh tịnh và nghiêm túc hơn hẳn.