Bên ngoài là một khu vườn đậm chất thiền.
Bên trong, ngoài vài nhóm người đang ngồi trò chuyện, phía sau tấm bình phong còn có một chuyên gia liệu pháp âm thanh nhẹ nhàng gõ những chiếc bát âm.
Kỷ Mân ngồi khá xa khu vực trị liệu, chỉ nghe được loáng thoáng âm thanh rung động từ những chiếc bát.
Lục Nhiên mở mang tầm mắt, không nhịn được mà phun tào: “Đây là kiểu tụ họp của trung niên và người già sao?”
Kỷ Mân: “...”
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nghe thấy, bật cười ha hả.
Ông chỉ vào Lục Nhiên, nói: “Mấy dịp như thế này, bọn trẻ như các cậu không chịu nổi đâu.”
Rồi quay lại, dùng giọng điệu nói chuyện với bạn đồng niên, nói với Kỷ Mân: “Ha, bọn trẻ không hiểu được thú vui của chúng ta.”
Kỷ Mân: “...”
Chờ chút, ai là “chúng ta” với ông?
Người đàn ông ấy lại quay sang nhìn Lục Nhiên thân thiện, hỏi: “Cậu năm nay học đại học rồi đúng không? Học trường nào thế?”
Giọng điệu này giống hệt bậc trưởng bối, cậu lén liếc Kỷ Mân một cái rồi thật thà trả lời.
Người kia lại hỏi điểm số của cậu, nghe xong thì hài lòng gật đầu.
Ông nhìn về phía Kỷ Mân, nói: “Như chúng ta đây, thấy lớp trẻ có thành tích tốt là vui hơn bất cứ thứ gì.”
Kỷ Mân: “?”
Sao nghe câu này lại có chút kỳ kỳ.
Nhưng rất nhanh, hai người bắt đầu bàn chuyện chính.
Kỷ Mân hiếm khi phân tâm trong lúc bàn công việc.
Thường thì anh để Lục Nhiên tự đi chơi. Nhưng lần này, đứa nhỏ lại cực kỳ an tĩnh, cứ dính bên cạnh, chẳng đi đâu cả.
Điều này khiến Kỷ Mân không nhịn được mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.
Lục Nhiên ngồi đó lắng nghe cuộc đối thoại, nhưng chẳng hứng thú với chủ đề này, , sự chú ý của cậu nhanh chóng bay đi nơi khác.
Cậu nhìn thấy trên bàn có một món trà sủng có thể đổi màu, tò mò muốn cầm lên xem.
Nhưng khi tay cậu vừa đưa tới gần, người đang bàn về một dự án trị giá hàng chục tỷ—đã nhanh tay nhặt lấy trà sủng trước, đặt trong lòng bàn tay mình.
Món trà sủng nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay rộng lớn của anh, được anh từ tốn xoay vần như thể chỉ vô tình.
Lục Nhiên nhìn một lúc, rồi đưa tay định lấy lại.
Nhưng vừa với tới, Kỷ Mân đã như ảo thuật, chuyển món trà sủng từ tay phải sang tay trái.
Người đối diện đang bàn công việc: “...”
Rõ ràng trong phòng vẫn còn hương trầm và tiếng bát âm vang nhẹ.
Nhưng không hiểu sao lại thoang thoảng một mùi “yêu đương” lẩn quất đâu đây.
Nhìn sang Kỷ Mân, người kia vội vàng đè nén suy nghĩ vừa nảy ra.
Ông nhớ lần trước, khi Kỷ Mân dẫn cậu thiếu niên này tới một diễn đàn thương mại, mọi người cũng hiểu lầm về mối quan hệ giữa họ.
Kỷ Mân đã nghiêm túc giải thích, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ rằng anh xem Lục Nhiên như một bậc hậu bối cần được bảo vệ.
Ông không dại gì mà làm Kỷ Mân phật lòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ở phía bên kia, một người khác cũng quan sát toàn bộ cảnh tượng, không nhịn được bật cười trêu: “Kỷ tổng khác hẳn đám già chúng tôi, nhìn cặp đôi trẻ thân mật ghê.”
Câu này vừa dứt, Kỷ Mân còn chưa kịp phản ứng, thì người trung niên kia đã vội kéo bạn mình lại, liên tục ra hiệu bằng ánh mắt và nghiêm khắc trách: “Nói linh tinh cái gì đấy! Đây là quan hệ trưởng bối—hậu bối, đừng có hiểu nhầm!”
Kỷ Mân đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “…”
Lục Nhiên vừa giành lại được con trà sủng: “…”
Người đàn ông còn sợ Kỷ Mân không vui, vội vàng chữa cháy: “Kỷ tổng rõ ràng là yêu thương lớp trẻ thôi! Chính anh ấy đã từng giải thích rồi!”
Lần này, Lục Nhiên nghe rất rõ.
Cậu lặng lẽ quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Kỷ Mân: “…”
Khoan đã, anh có thể giải thích.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, đứa nhỏ bên cạnh đã nhướng mày.
Đang lúc Kỷ Mân lo lắng Lục Nhiên có tức giận hay không, chợt thấy ai kia vẻ mặt tinh quái nói: “Ở nhà thì gọi là bạn trai, ra ngoài lại gọi tôi là hậu bối. Ông chủ à, không ngờ anh lại là kiểu người như vậy đấy?”
Câu này mang đủ cả ba cách xưng hô.
Đầy đủ hết các chức vị.
Đúng là khiến toàn bộ những người trung niên xung quanh trợn to mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
Ánh mắt kia khiếp sợ, giống như đang nhìn gian tình thế kỷ mới gì đó.
Nhìn Kỷ Mân, ánh mắt còn phức tạp hơn.
Thậm chí, ngay cả chuyên gia liệu pháp âm thanh cũng ngừng gõ bát.
Cuối cùng, Kỷ Mân phải chịu đựng ánh mắt “xem như là cầm thú” của mọi người để đưa Lục Nhiên rời khỏi buổi tọa đàm.
Ra khỏi tòa tháp đôi, Lục Nhiên bật cười, cười đến mức thở không ra hơi.
Kỷ Mân bóp trán, không vui nói: “Còn không biết xấu hổ cười?
Lục Nhiên thẳng lưng, đúng lý hợp tình: “Tại sao em lại không được cười chứ?”
Kỷ Mân về sớm nên lúc này trong bãi đỗ xe chẳng có mấy người.
Lục Nhiên nhích lại gần, nheo mắt nhìn anh: “Ông chủ, tôi nhận ra lâu rồi, anh rất thích làm trưởng bối của tôi.”
“Nếu vậy…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Ai kia bất ngờ nghiêng người, hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái.
Sau đó ngẩng đầu lên, nhân lúc còn đang trong dư âm của nụ hôn, cậu ngửa mặt gọi: “Chú Kỷ?”
Kỷ Mân: “…”
Anh sững sờ vài giây mới phản ứng lại, đưa tay khẽ đánh vào eo ai kia.
“Gọi bậy cái gì đấy!” Anh hạ giọng trách mắng.
Lục Nhiên vừa chạy vừa cười lớn, còn chỉ vào anh, trêu chọc: “Câu này rất đúng chất chú Kỷ luôn đó!”
Kỷ Mân suýt bị cậu làm tức chết, ngồi ở trên xe lăn đuổi theo người chạy hơn phân nửa cái bãi đỗ xe.
Lên xe, nhìn đứa nhỏ đang cười không ngớt, Kỷ Mân quay mặt ra cửa sổ, đột nhiên nhớ lại lý do mình từng nhiệt tình muốn làm “trưởng bối.”
Anh mơ hồ nhớ, khi mới quen nhau, so với anh, Lục Nhiên có vẻ thích quản gia Trần hơn.
Mỗi lần gặp quản gia Trần, ánh mắt cậu vô thức lộ ra vẻ thân thiết.
Trong đôi mắt ngoan ngoãn ấy, đầy ắp sự kính mến dành cho trưởng bối.
Mặc dù… mọi chuyện sau này đều bắt nguồn từ sự xót xa của Kỷ Mân dành cho Lục Nhiên.
Nhưng hiện tại, ngay cả Kỷ Mân cũng không chắc chắn.
Ban đầu, liệu anh có phải chỉ vô thức muốn ánh mắt chuyên chú của Lục Nhiên, dành cho mình một chút?
“Còn muốn đi đâu chơi nữa không?” Kỷ Mân hỏi.
“Đi đâu…”
Lục Nhiên nghĩ ngợi một lúc lâu, đưa tay gõ đầu, rồi đột nhiên hoảng hốt kêu lên: “Em còn một bài tập chưa làm xong!”
Kỷ Mân đã chuẩn bị tinh thần cho một buổi hẹn hò trọn vẹn: “...”
Bài tập, bài tập.
Anh có suy nghĩ chẳng giống trưởng bối chút nào: Sinh viên bây giờ sao mà nhiều bài tập thế.
Cuối cùng, Kỷ Mân vẫn đưa Lục Nhiên về nhà.
Về đến nhà, lại phát hiện Kỷ Nguyệt đã tới nhưng không vào nhà mà ngồi trong xe chờ.
Thấy Kỷ Mân trở về, bà hạ cửa sổ xe, nói: “Nhà cô sắp về nước rồi, nên ghé qua xem cháu thế nào.”
Nghe thấy giọng bà, Lục Nhiên tò mò thò đầu ra ngoài nhìn.
Vừa nhìn thấy Lục Nhiên, trong đầu Kỷ Nguyệt không khỏi hiện lên cảnh tượng thảm hại của Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm khi bị rơi vào hố phân.
Nụ cười của bà ngay tức khắc trở nên cứng nhắc.
Cô cố gắng nở một nụ cười tươi hơn, chào hỏi Lục Nhiên: “Tiểu Nhiên cũng ở đây à?”
Chính vì câu chào này, cậu con trai trong xe của Kỷ Nguyệt tỏ ra không vui.
Thằng nhóc hét lên: “Mẹ, sao mẹ lại cười với cậu ta? Cậu ta là…”
Nhưng lần này, thằng nhóc chưa kịp nói hết, Kỷ Nguyệt đã trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng quát: “Thằng nhóc này, không muốn ăn phân thì câm miệng lại cho mẹ!”
Vào trong sân, Lục Nhiên không bận tâm đến mục đích của Kỷ Nguyệt. Nghĩ đến bài tập còn dang dở, cậu vội vàng lên lầu.
Kỷ Mân liếc nhìn Kỷ Nguyệt, dẫn người vào phòng trà.
Vào phòng nhà, nhìn Đại Hoàng đang lăn lộn trong sân, Kỷ Mân không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Cô đến tìm tôi có việc gì?”