Kỷ Mân ho nhẹ, bối rối nói: “Xin lỗi… Lần này tôi phải tham gia một buổi tọa đàm. Nhưng nhanh thôi, tôi chỉ lộ diện một chú, xong việc..chúng ta sẽ..”
“Ơ?”
Lục Nhiên nghe vậy, mặt liền xị xuống: “Chỉ xuất hiện một chút thôi sao? Nhưng em đã chuẩn bị lâu lắm rồi đấy.”
Kỷ Mân ngẩn người, hỏi lại: “Chuẩn bị gì cơ?”
“Đương nhiên là chuẩn bị làm những việc mà bạn trai nên làm rồi!” Lục Nhiên đáp.
Kỷ Mân không thể không thừa nhận, trong một giây ngắn ngủi, đầu óc anh đã nghĩ lệch hướng.
Nhưng rất nhanh, anh thấy Lục Nhiên xoa tay, tỏ vẻ sẵn sàng xông pha, rồi nói: “Thời gian qua em mải kiếm tín chỉ, không thể tham gia các sự kiện cùng anh.”
Cậu còn lo lắng thở dài: “Không biết bây giờ tin đồn đã lan tới mức nào rồi. Lần này kiểu gì em cũng phải giúp anh làm rõ ràng một lần!”
Kỷ Mân: “...”
Tốt lắm, không chỉ anh quên mất chuyện hẹn hò, mà cả đứa nhỏ này cũng đang chìm đắm trong cái gọi là “bầu không khí làm việc” trước đây vẫn chưa thoát ra được.
Nhưng mà…
Đã là người yêu, nhưng phải dựa vào bạn trai diễn kịch để chứng minh giá trị bản thân, thật sự là quá mất mặt.
Kỷ Mân nhắm mắt lại, uyển chuyển khéo léo nói: “Trước đây không phải em từng nói tôi quá sĩ diện, như vậy không tốt sao?”
Lục Nhiên nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Sĩ diện không tốt, nhưng đã sĩ diện rồi mà em lại là bạn trai, nhất định phải giúp anh chứ!”
Kỷ Mân: “…”
Cảm ơn, anh thật sự rất cảm động.
*-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sau khi xuống xe, Kỷ Mân lại nhìn thấy một cảnh khiến anh đau đầu không ít lần.
Lục Nhiên đi đường với dáng vẻ cứng nhắc, bước chân cũng rất không tự nhiên.
Nhìn tư thế đó, so với lần trước còn “thật” hơn nhiều.
Người không biết chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ đã làm gì đó suốt đêm không ngừng nghỉ.
Một đêm không ngủ nghỉ, có lẽ mới để lại hiệu quả kỳ quặc như vậy.
Cậu còn quay đầu lại, tỏ vẻ mong chờ lời khen: “Giống không? Lần này em đã nghiên cứu kỹ lắm đấy.”
Nói đến đây, vành tai của Lục Nhiên đỏ lên trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh, cậu lại phấn chấn hướng mắt về phía trước, như đang chuẩn bị ra trận.
Kỷ Mân nhìn cậu một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: “Có một tư thế còn giống hơn nữa.”
“Hả? Tư thế nào?” Lục Nhiên đầy lòng tranh đua hiếu thắng hỏi.
Nghe xong, cậu thấy người đàn ông tựa lưng vào ghế, hạ mắt nhìn xuống, thong thả giơ tay lên và chỉ vào đầu gối mình: “Ngồi lên đây.”
Lục Nhiên nghe mà ngớ người.
Dù... cậu đã nhiều lần được Kỷ Mân ôm thật lòng cũng cảm thấy ngồi trên người anh rất thoải mái.
Nhưng được mời trắng trợn như vậy......
Lục Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy có chút nguy hiểm.
“Nhiều người như vậy… làm vậy không hay đâu?”
Lục Nhiên nói.
Người đàn ông nhìn cậu, giọng trầm thấp: “Có gì mà không tốt? Hiệu quả còn hơn em giả vờ. Vừa vào trong, toàn thế giới sẽ biết em bị anh làm cho không xuống nổi giường.”
Lời này rõ ràng là đùa, Kỷ Mân chỉ định chọc ghẹo cậu một chút.
Ai ngờ, Lục Nhiên nhíu mày suy nghĩ, cân nhắc cả buổi, cuối cùng gật đầu đồng tình: “Anh nói cũng đúng thật.”
Nói rồi, Kỷ Mân cảm thấy đầu gối mình nặng hẳn, bởi cái con người kia thật sự ngồi lên, còn chỉnh lại tư thế, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Như này được chưa?”
Rồi lại thở dài, nói thêm: “Sĩ diện của anh đúng là lớn thật đấy.”
Kỷ Mân: “...”
Trong một giây, anh tự hỏi làm sao mình có thể nghĩ rằng sẽ thắng được Lục Nhiên trong đề tài này chứ?
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà thôi, dù ôm hay không ôm, cuối cùng người có lợi vẫn là anh.
Kỷ Mân ôm cậu đi được một đoạn ngắn, thì cảm giác người trong lòng lại cựa quậy.
Kỷ Mân dừng xe lăn, nhướn mày hỏi: “Sao thế, ngồi không yên rồi à?”
Chỉ thấy Lục Nhiên xoay nửa người lại, tay chống lên ngực anh để đẩy người lên.
Tay còn lại thì vén vạt áo vest của anh, chui vào sờ loạn xạ.
“Chậc.”
Cảm giác cơ bụng bị chạm vào khiến Kỷ Mân lập tức căng người. Anh vội nắm lấy ngón tay của cậu, giọng trầm xuống hỏi: “Làm gì vậy?”
Đây vẫn còn đang ở bên ngoài mà.
Vừa nói, anh vừa nhìn thấy ai kia xốc vạt áo anh lên, tay đặt lên khóa thắt lưng kim loại.
Cậu mò mẫm loạn cả lên, vài ngón tay còn chui vào bên trong áo sơ mi, để lại những đầu ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Mân như muốn ngừng thở.
Lục Nhiên sờ soạng mò mẫm một hồi, bối rối nói: “Dây lưng của anh hôm nay hình như không cộm người như mọi khi nhỉ.”
Vị trí cũng buộc cao hơn.
Kỷ Mân: “…”
Anh nắm lấy cổ tay của Lục Nhiên, rút ngón tay đang làm loạn của cậu ra, xoay người cậu lại, ép ngồi ngay ngắn rồi dặn: “Đừng nghịch.”
*
Buổi tọa đàm lần này được tổ chức ở tòa tháp đôi, một nơi Kỷ Mân rất quen thuộc.
Anh không vào từ cửa chính.
Dù Lục Nhiên không ngại để anh ôm, nhưng anh cũng không định để cậu xuất hiện trước người khác trong tư thế này.
Đây không phải thời điểm thích hợp để hố Thẩm Hồng Nguyên.
Kỷ Mân vào thang máy, đưa cậu đi một vòng trong hành lang phức tạp và vắng vẻ của tòa tháp.
Anh định chờ đến khi Lục Nhiên cảm thấy không thoải mái mà tự mình đứng dậy, rồi mới đi tham gia buổi tọa đàm.
Nhưng khi đi ngang qua cánh cửa lớn cuối hành lang, mắt Lục Nhiên sáng lên, ngồi thẳng người dậy, chỉ vào cánh cửa nhà vệ sinh lộng lẫy, vàng chói, vỗ vai Kỷ Mân:
“Lần đầu tiên em gặp anh, có phải là ở đây không?”
Kỷ Mân ngẩn ra, tiện đà nhếch khóe miệng, sửa lại: “Không phải lần đầu.”
“Em biết mà!” Lục Nhiên nói. “Nhưng lần cứu Đại Hoàng ấy, có tấm chắn ngăn lại, em không nhìn rõ anh.”
Nói xong, cậu lại vỗ vai Kỷ Mân, hào hứng giục: “Chắc bên trong không có ai đâu, chúng ta vào xem thử đi!”
Toàn bộ tầng này thuộc quyền sở hữu của Kỷ Mân, quả thực không có người ngoài. Thế nên lần trước khi anh gặp Lục Nhiên trong nhà vệ sinh, anh mới cảm thấy bất ngờ như vậy. ( truyện trên app tyt )
Kỷ Mân mỉm cười lắc đầu nhưng vẫn điều khiển xe lăn theo lời cậu.
Khi cửa tự động của nhà vệ sinh mở ra, Kỷ Mân bỗng dừng lại.
“Sao vậy?” Lục Nhiên hỏi.
“… Không có gì.” Kỷ Mân nói.
Chỉ là cảm thấy cực kỳ buồn cười mà thôi.
Người ta yêu đương, hẹn nhau đến những nơi lần đầu gặp mặt để hồi tưởng kỷ niệm.
Dù không phải là vườn hoa, biển đảo hay công viên giải trí, ít ra cũng là một nơi bình thường nào đó trên phố.
Còn đến lượt họ, lại là… nhà vệ sinh?
Kỷ Mân tương đối cạn lời nhưng khi bước vào, thấy khung cảnh quen thuộc, anh vẫn thoáng ngẩn người.
Ngày đó, đứa nhỏ này từng một mình đứng trước bồn rửa tay lau đi những vết bẩn trên người.
Giờ lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.
Còn sự cảm giác khó chịu đầy mâu thuẫn mà anh từng trải qua trong nhà vệ sinh này, cuối cùng cũng có nơi để vơi bớt.
Kỷ Mân nhìn bồn rửa tay bên cạnh, anh thậm chí có thể nhớ rõ vị trí mà đứa nhỏ đã đứng khi đó, nhớ dáng vẻ cậu vén áo lên như thế nào.
Nhớ cả khi cậu ngẩng đầu, hỏi anh có cần giúp gì không.
Ánh mắt Kỷ Mân tối sầm lại.
Đứa nhỏ khi đó chỉ đơn giản lịch sự hỏi một câu, nhưng người nghe thì lại không nghĩ theo cách đơn thuần như thế.
Mà người ngồi lòng anh cũng đang hồi tưởng lại.
Lục Nhiên chỉ tay về phía bồn rửa tay không rào cản dành cho người khuyết tật, nói: “Lúc đó anh hung dữ lắm, vừa gặp đã đuổi em ra ngoài, chỉ để lại mình anh rửa tay.”
“Cũng không biết có gì đáng để rửa nữa.”
“Ừm.”
Người đàn ông khẽ đáp, vòng tay siết chặt, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu ai kia.