Anh cúi đầu khẽ ho một tiếng, che giấu hơi nóng lan đến tận tai, nhẹ giọng nói: “Mới sáng sớm mà ồn ào gì thế?”

Quản gia Trần: “…” Nếu khóe môi không nhếch cao như vậy thì câu nói kia có vẻ đáng tin hơn nhiều.

Lục Nhiên cười tươi rói đi đến bên bàn.

Cậu ngồi xuống cạnh Kỷ Mân, đôi mắt đen láy lén lút liếc nhìn anh một cái, dường như lại đang nghĩ ra trò gì đó.

Nhưng khi ánh mắt đảo qua quản gia Trần và các đầu bếp đang tới lui bưng bữa sáng, cậu lại lẳng lặng thu ánh mắt về.

Sau bữa sáng, trợ lý của Kỷ Mân vội vàng đến.

Vài ngày nay, lịch trình của Kỷ Mân rất bận rộn, kéo theo cả đội ngũ của anh cũng phải bận tối mặt.

Trợ lý vừa thấy Lục Nhiên cũng không để tâm, mở miệng là muốn báo cáo công việc ngay.

Kỷ Mân lại ngắt lời: “Không cần vội.”

Anh rút khăn giấy lau tay, sau đó quay sang nhìn đứa nhỏ bên bàn, hỏi:

“Ăn no chưa?”

“Hở?” Lục Nhiên nhìn anh.

“Ăn xong rồi thì tôi đưa em đi học.” Kỷ Mân nói.

Lục Nhiên có chút bất ngờ, hỏi lại: “Nhưng mà mấy ngày nay anh hình như rất bận mà?”

Động tác lau tay của Kỷ Mân khựng lại.

Người nào đó nói là ngốc thì đúng là ngốc, nhưng nói nhạy cảm thì lại vô cùng nhạy cảm.

Dạo gần đây vừa bận thi cử, vừa tỏ tình, vậy mà cậu vẫn chú ý đến việc anh bận rộn.

Kỷ Mân nhìn cậu, khẽ thở dài, nói: “Dù bận thế nào, cũng phải đưa bạn trai đi học chứ.”

Bề ngoài anh có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng thực ra từ tối qua đến sáng nay, lòng anh chẳng lúc nào yên ổn.

Thậm chí thường xuyên mất tập trung, hiệu suất làm việc cũng giảm đi không ít.

Cho đến khi lên xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ngày càng gần đại học Y.

Trong đầu Kỷ Mân vẫn văng vẳng giọng điệu nghiêm túc giới thiệu mình của ai kia hôm qua: Em năm nay 19 tuổi, hiện đang học đại học Y…

Khóe môi anh bất giác cong lên.

Nhớ lại ngày hôm qua, không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh cũng giống như Lục Nhiên, “tự giới thiệu” một phen.

Kỷ Mân bất giác bật cười, nghiêng đầu nhìn sang đứa nhỏ bên cạnh.

Lục Nhiên nhận ra ánh mắt của anh, theo bản năng định gọi “ông chủ”, lầm bẩm một hồi lại nuốt từ đó vào, hỏi: “Nhìn em làm gì?”

“Ngày hôm qua...... Chuẩn bị rất đầy đủ.”

Kỷ Mân bỗng muốn trêu cậu, cố ý hỏi: “Ngay cả phiếu khám sức khỏe cũng mang theo, không sợ tôi không đồng ý sao?”

Nghe vậy, Lục Nhiên ngạc nhiên nhìn Kỷ Mân một cái, đáp: “Tại sao phải lo? Chẳng phải anh luôn thích em đến mức không kiềm chế được sao?”

Giọng điệu tràn đầy tự tin quen thuộc.

Kỷ Mân: “…”

Được rồi, đúng là cái gì cũng biết.

Rất nhanh xe đã dừng trước cổng đại học Y.

Xe vừa đỗ, động cơ tắt, không gian trong xe liền trở nên yên tĩnh.

Nhưng sau khi xe dừng rồi, Lục Nhiên lại không lập tức xuống xe.

Bên ngoài cửa sổ là quang cảnh nhộn nhịp của buổi sáng đầu giờ học. Sinh viên đi học và giảng viên đi tới đi lui đông đúc, tạo nên khung cảnh náo nhiệt..

Lục Nhiên đưa tay nắm lấy tay cầm mở cửa xe.

Nhẹ nhàng xoay tay một chút, rồi lại quay đầu nhìn về phía Kỷ Mân.

Lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh..

“Từ bữa sáng đến giờ, em làm gì cứ nhìn tôi mãi thế?” Kỷ Mân hỏi nhỏ.

Lục Nhiên liếc mắt lên ghế trước.

Vách ngăn trong xe không hạ xuống.

Ghế trước khá cao, lưng ghế lại rất rộng, che kín bóng dáng của tài xế và quản gia Trần..

Trông giống như thật sự không ai để ý đến phía sau.

Lục Nhiên thu tay đang đặt lên tay cầm lại.

Cậu cẩn thận ghé sát vào xe lăn của Kỷ Mân, hơi nghiêng người qua tay vịn, ngẩng mặt lên nhìn anh, hạ thấp giọng: “Bạn trai, hôn một cái đi.”

Kỷ Mân hơi khựng lại.

Nhưng chưa kịp trả lời, ai kia đã lao đến nhanh như chớp.

Một nụ hôn vụng về rơi ngay lên khóe môi anh.

Một sự mềm mại, tươi mới thoáng qua.

Người chủ động làm loạn hôn xong định chuồn đi.

Nhưng vừa định rút lui, đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại phía sau gáy.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông áp đến, chuẩn xác in lên môi cậu.

Bàn tay lớn đang đỡ lấy sau đầu Lục Nhiên có lực, hơi thở phả lên làn da cậu nóng đến mức lạ kỳ.

Nụ hôn tạm biệt nhẹ nhàng, ấm áp, bỗng chốc bị phủ thêm một hương vị khác.

Lục Nhiên hơi giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu, mặc người đối diện dẫn dắt — Ngoan muốn chết.

Bàn tay Kỷ Mân vô thức siết chặt, hơi thở cũng sâu thêm.

Đến khi đôi môi đang áp sát bất giác hé mở, muốn tiến sâu hơn.

Kỷ Mân miễn cưỡng kéo lý trí trở lại, nghĩ đến thời điểm và hoàn cảnh không phù hợp hiện tại, anh khó nhọc nghiêng đầu tránh đi.

Cúi đầu thở dốc một hơi.

Ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai của thiếu niên.

Nhẹ nhàng dùng răng cạ cạ.

“Ưm!” Lục Nhiên lập tức đưa tay che lấy tai.

Mặt đỏ ứng.

Rõ ràng là người chủ động gây chuyện, vậy mà bây giờ lại ngượng ngùng.

Cậu len lén nhìn về phía trước.

Phát hiện phía trước vẫn im lặng, hai chiếc ghế to lớn kia vẫn đứng sừng sững.

Cậu nhẹ nhàng thở phào, còn ném cho Kỷ Mân một ánh mắt ý bảo, hai người phía trước không thấy gì.

Thấy vậy, Kỷ Mân khẽ thở dài bên tai cậu: “Ngốc quá, có gương chiếu hậu mà.”

Lục Nhiên: “……”

Mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Không dám nhìn lên gương chiếu hậu, cậu vội vàng kéo cửa xe, định nhảy xuống.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Kỷ Mân chợt nghĩ đến một chuyện, đưa tay kéo người kia lại, nói: “Tôi đã sắp xếp thêm vài người, em chú ý một chút. Dù là đến phòng thí nghiệm, cũng phải để họ đi cùng em.”

Lục Nhiên: “...”

Dù lý trí hiểu rằng Kỷ Mân làm vậy là vì lo lắng cho mình, sợ cậu lại xảy ra chuyện, nhưng nghĩ đến việc phải có nhiều “đuôi” đi theo mình, theo bản năng vẫn có chút mâu thuẫn.

Nhìn thấy sự không vui trong mắt cậu, Kỷ Mân ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, nói: “Xin em đấy.”

Lục Nhiên: “… Vậy được rồi.”

Đứa nhỏ mặt đỏ bừng đầu óc choáng váng xuống xe.

Đóng cửa rồi, chợt nhớ ra quên lấy balo.

Vì thế mở cửa xe, lấy balo ra, rồi vẫy tay với người đàn ông bên trong rồi vội vã chạy vào trong trường.

Kỷ Mân hạ cửa sổ xe, dõi theo bóng dáng của Lục Nhiên đến khi khuất dạng. Sau đó, anh thu ánh mắt lại, gọi điện cho trợ lý.

Trong lúc nghe trợ lý báo cáo lịch trình dày đặc, bỏ qua một loạt sự kiện quan trọng trong kinh doanh, nói: “Bảo người bên công ty tín thác qua gặp tôi trước.”

“Vâng.” Trợ lý đáp.

Nhưng rất nhanh sau đó, trợ lý phản ứng lại, hỏi thêm: “Nếu là chuyện liên quan đến cậu Lục Nhiên, có cần đợi cuối tuần khi cậu ấy rảnh không ?”

Kỷ Mân hạ mắt, thản nhiên nói: “Không phải chuyện quan trọng, kéo cậu ấy vào làm gì.”

*

Kỷ Mân làm việc không ngừng nghỉ suốt hai tuần liền, gần như không chợp mắt.

Chỉ đến khi đã sắp xếp ổn thỏa công việc cho nửa năm tới, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thúc giục bác sĩ Kamille và bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái sức khỏe của bản thân.

Đến cuối tuần, dù Kỷ Mân vẫn chưa hoàn toàn rảnh rỗi, nhưng Lục Nhiên, sau khi xem lịch trình của anh, lại tỏ ra rất hào hứng xoa tay.

Khi thấy Kỷ Mân chuẩn bị ra ngoài, cậu lập tức trèo lên xe anh, đặc biệt còn mang đôi giày mà mình thích nhất.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của đứa nhỏ, Kỷ Mân hơi sững lại, rồi lại thấy hơi hột dạ.

Chẳng lẽ… em ấy đang mong chờ một buổi hẹn hò?

Gần đây anh bận tối mặt, lại là thanh niên chưa từng yêu đương nên từ “hẹn hò” gần như không tồn tại trong đầu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play