Giọng anh yếu ớt đến mức khiến Lục Nhiên rơi vào tròng: “Ờ... Không phải là không có tư cách.”
Lục Nhiên bối rối, đáp lại: “Ơ... Không phải là không có quyền.”
“Được, vậy quyết định thế đi.”
Kỷ Mân nói: “Lúc em còn đi học, mọi chi phí sinh hoạt cứ để anh lo trước.”
Khi cả hai nói xong, trong thư phòng im ắng.
Chỉ còn lại tia nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu qua cửa sổ, nhuộm những trang giấy trắng trên bàn làm việc tối màu thành sắc đỏ như cánh hoa hồng.
“Ông chủ...” Lục Nhiên theo thói quen gọi.
Gọi xong, nhận lại ánh mắt khẽ liếc của Kỷ Mân.
Cậu ngập ngừng, rồi cười toe toét: “Bạn trai.”
“Ừ.” Kỷ Mân đáp lại.
Anh rời bàn làm việc, điều khiển xe lăn đến bên Lục Nhiên. Bất ngờ đưa tay chạm vào tai cậu thiếu niên đang lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Động tác rất nhẹ, như chạm vào một giấc mơ dễ vỡ.
Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng dụi vào bàn tay ấm áp.
“Ông chủ, em thích anh lắm.”
“Phải gọi là bạn trai...”
Người đàn ông thấp giọng sửa lại.
Phần còn lại chìm vào nụ hôn dịu dàng của họ.
Không giống sự khao khát bộc phát trong bệnh viện.
Lần này, Kỷ Mân hôn thật rất nhẹ, cực kỳ trân trọng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nhiên, cũng ôm lấy tương lai đầy ấm áp mà ai kia đã vẽ ra.
Kỷ Mân rất nghiêm túc.
Đang say sưa, đứa nhỏ nhớ ra gì đó đột nhiên ngẩng đầu.
“Đúng rồi!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân suýt bị đụng cằm, bất lực hỏi:
“Đúng gì thế?”
Giọng anh khàn đi, pha chút bất mãn vì bị cắt ngang lại nhưng không làm gì được.
“Em vẫn chưa nói xong đâu!”
Lục Nhiên ngồi thẳng người, đàng hoàng nói: “Vì trước đây quan hệ của chúng ta không bình thường, anh từng là ông chủ của em, mà em còn là bạn trai cũ của anh nữa.”
Người đàn ông dựa vào lưng ghế. Đôi môi mỏng nhạt màu sau nụ hôn vừa rồi hơi đỏ lên. Anh nghịch mấy ngón tay của bạn trai mới ra lò, hỏi: “Vậy nên…”
“Vậy nên anh đừng lo!”
Lục Nhiên nói: “Mặc dù em đã nghỉ việc, nhưng với tư cách là bạn trai của anh, việc giúp anh giải thích tin đồn là trách nhiệm không thể chối từ!”
Kỷ Mân: “…”
Khi nghĩ đến nguồn gốc của “công việc” này, Kỷ Mân lặng im một hồi.
Anh khẽ ho, định giải thích: “Không phải...”
“Nhưng mà…”
Lục Nhiên lại cắt ngang, cau mày nhìn anh, lắc đầu thở dài đầy vẻ không đồng tình.
Kỷ Mân bị tiếng thở dài đó làm cho giật mình.
Lục Nhiên nhìn anh.
Rõ ràng chỉ mới mười chín tuổi, nhưng giọng điệu nghiêm túc như một ông cụ non đang tận tình khuyên bảo:
“Trước đây anh là ông chủ của em, em không tiện nói. Nhưng bây giờ, em thấy mình nên khuyên anh.”
“Khuyên gì?”
Kỷ Mân nhướng mày.
Thấy tầm mắt của ai kia lướt qua yết hầu của anh, xuống ngực, dừng lại ở khóa thắt lưng.
Cuối cùng ánh mắt lại hạ thấp thêm vài centimet.
Rồi không nhìn nữa, thở dài: “Bạn trai à, làm người đừng quá hư vinh.”
Kỷ Mân: “?”
Hình như Lục Nhiên sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, dùng ngón tay xoa môi mình, rồi lại nói: “Ừm… Làm người cần đối mặt với thực tế, chấp nhận thực tế, thì mới tiến bộ được.”
“Vả lại đó đều là mấy chuyện không đáng kể, không cần bận tâm quá.”
Kỷ Mân: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hiểu rồi.
Anh lặng lẽ cầm tờ kết quả khám sức khỏe của mình trên bàn lên xem.
Nếu anh nhớ không lầm, một số chỉ số của anh được ghi rất rõ trong đó.
“Cũng giống như em làm bạn trai anh, em chẳng hề bận tâm anh có được hay không.” Lục Nhiên nói rất hợp tình hợp lý.
Kỷ Mân: “…”
Tốt lắm, xác nhận xong rồi.
Đứa nhỏ này chắc chắn chưa đọc.
“Không bận tâm?” Kỷ Mân hỏi nhẹ.
“Ừm.”
Lục Nhiên gật đầu thật mạnh.
Cơ mà khi nói đến chuyện này đứa nhỏ mới trưởng thành không lâu, hai tai đỏ bừng.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông đối diện là bạn trai mình, cậu vẫn thẳng thắn nói: “Chỉ cần buổi sáng em chờ thêm một chút, chẳng có vấn đề gì cả. Cùng lắm thì đi tắm là xong!”
Kỷ Mân ném tờ kết quả kiểm tra sang một bên, híp mắt lại.
“Ồ, thế à.” Anh nhẹ giọng nói.
“Ừ ừ.”
Để tăng tính thuyết phục, đứa nhỏ gật đầu thêm hai cái.
Nhận ra ánh mắt của bạn trai mình có chút nguy hiểm.
Khi cảm nhận được ánh mắt của bạn trai có chút nguy hiểm, Lục Nhiên nghĩ một chút rồi cảm thấy không thể cứ vì mình không cần gì mà nghĩ đối phương cũng không cần.
Thế nên cậu nói thêm: “Vậy… vậy em cố gắng hơn nhé? Em còn có thể cao thêm mà, nhất định sẽ đáp ứng được anh!”
Kỷ Mân nhìn cậu một lúc lâu. Rồi khẽ cong môi cười: “Được thôi, bạn trai.”
*
Sau khi tỏ tình, dường như chẳng có gì thay đổi quá lớn.
Lục Nhiên và Kỷ Mân cùng nhau ăn cơm tối xong, cùng nhau trở lại lầu hai.
Đi ra khỏi thang máy, cậu quay đầu nhìn về phía phòng mình ở phía đông của hành lang.
Rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng của Kỷ Mân ở tận cuối phía tây, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.
“Nhìn gì thế?” Kỷ Mân nhướng mày hỏi.
“Không có gì!” Đứa nhỏ vội vàng lắc đầu.
Nhưng đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, rõ ràng là “có gì đó.”
Kỷ Mân đưa tay xoa trán.
Bất thình lình vỗ nhẹ lên eo cậu, bất đắc dĩ nói: “Về phòng ngủ đi.”
Lục Nhiên bị vỗ một cái, nhảy bật lên. Tuy rằng thân phận đã đột ngột thay đổi nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn rũ bỏ cảm giác xem Kỷ Mân như một trưởng bối trong nhà và ông chủ của mình, không thể thay đổi ngay lập tức.
Vì thế chỉ ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, rồi trở về phòng mình.
Kỷ Mân ở cửa thang máy, nhìn theo bóng dáng ai kia khuất dần.
Kỷ Mân lại ở trong hành lang tối tăm ngây người trong một lúc lâu.
Cảm nhận được sự lạ lẫm của bản thân, anh lắc đầu cười, rồi quay người đi vào thư phòng làm việc.
…
Lục Nhiên không có bài tập cần làm.
Nhưng tối hôm đó nằm trên giường, cậu lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.
Cậu lăn thêm N+1 vòng, cuối cùng xoay người, ôm Đại Hoàng đang nằm trên tấm thảm nhảy lên giường.
Lục Nhiên ôm lấy chó nhỏ, vò nắn điên cuồng một hồi, sau đó bật dậy như một con cá chép, ngồi thẳng trên giường.
Cậu ngồi đối diện Đại Hoàng, cười đắc ý: “Đại Hoàng, baba con thật giỏi, baba đã cưa đổ được bạn trai rồi!”
Đại Hoàng nhàm chán ngáp dài một cái, có vẻ không mấy đồng tình với cái gọi là “cưa đổ” mà Lục Nhiên nói.
Thế mà ai kia vẫn say sưa cảm thán: “Quả nhiên những bài học trên mạng hữu ích thật đấy.”
Nói xong, cậu đặt Đại Hoàng xuống, rồi ngồi xếp bằng đối diện.
Đứa nhỏ nghiêm túc đối diện chú chó, bảo: “Đại Hoàng, mày phải nhớ, từ giờ ông chủ không còn là sếp của tao với mày nữa, mà là một người baba khác của mày đó!”
Nói xong, Lục Nhiên lại bật cười, ôm Đại Hoàng cười ngả nghiêng trên giường.
Sáng hôm sau.
Nhờ một giấc ngủ ngon, ký ức của ngày hôm trước trở nên nhạt nhòa.
Lục Nhiên thức dậy như mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong, dắt Đại Hoàng xuống tầng. Trong đầu cậu lúc này chỉ lo lắng về kết quả kỳ thi giữa kỳ.
Cho đến khi bước vào phòng ăn và thấy người đàn ông đang ngồi chờ bên bàn ăn.
Khoảnh khắc người đó quay đầu lại nhìn cậu, những cảm xúc hân hoan cất giấu trong lòng ngày hôm qua bỗng bật lên như mầm non đội tuyết nhô ra ngoài.
Đôi mắt Lục Nhiên sáng rực, vội vàng chào: “Chào buổi sáng, bạn trai!”
Giọng cậu vang lên rõ to, không hề ngại ngùng.
Quản gia Trần đang sắp đồ ăn trên bàn nghe thấy vậy, ngay lập tức lộ vẻ mặt hóng hớt.
Nhìn người hớn hở bước tới, lại nhìn về phía Kỷ Mân bên bàn ăn. Biểu cảm của quản gia như đang nói: Cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay rồi hả?
Kỷ Mân bị sự thẳng thắn trong cảm xúc và cách xưng hô của Lục Nhiên làm cho đỏ mặt.