Đứa nhỏ trông rất nghiêm túc, tay còn cầm một tập tài liệu khiến Kỷ Mân ngạc nhiên.

Rất nhanh Lục Nhiên rút ra một phong bì, đẩy về phía anh, nghiêm túc nói: “Đây là đơn xin từ chức của em.”

Ngón tay chạm vào phong bì, nhìn thấy dòng chữ “Đơn xin từ chức” bên trên, Kỷ Mân như bị dội một xô nước lạnh từ trên đầu xuống chân. Dư âm bận rộn vừa rồi công việc lưu lại đều lập tức tan biến.

Đôi môi anh mấp máy, thốt lên trong vô vọng: “Nghỉ việc? Tại sao nghỉ?”

Nhưng đây không phải điều anh thực sự muốn hỏi.

Hỏi xong, anh lại vội vàng bổ sung: “Tôi không đồng ý. Là em không hài lòng với tiền lương, hay chỗ ở? Hay là tôi đã làm...”

Ngồi đối diện, Lục Nhiên không ngờ nhận được phản ứng như vậy, cũng ngơ ngác.

Sửng sốt một lúc lâu, rồi rầu rĩ nhíu mày, trầm tư nói:

“Nhưng... không nghỉ việc thì làm sao anh làm bạn trai em được? Em không muốn yêu đương nơi công sở.”

Kỷ Mân ngẩn ngơ.

Lục Nhiên bất mãn, híp híp mắt nhìn anh:

“Với cả chúng ta đã hôn nhau rồi! Sao có thể không yêu đương được?”

Bạn trai, yêu đương. 

Ngồi ngây ra một hồi, Kỷ Mân chậm rãi rút lại tư thế nghiêng người vì quá hấp tấp ban đầu.

“Khụ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Anh khẽ ho một tiếng, thu hồi lời từ chối chắc nịch, không thể phản bác của mình mới đây. Và nói một câu cực kỳ mất sĩ diện:

“Nghỉ việc... cũng không phải là không được.”

Cuối cùng Lục Nhiên cũng hài lòng, ngẩng cằm tuyên bố: “Vậy từ giờ em là bạn trai anh!”

Cậu hùng hồn tuyên bố thay đổi mối quan hệ mới của hai người.

Lại khiến Kỷ Mân – người lớn hơn mười tuổi và thường tự xưng là trưởng bối – lúng túng không kịp trở tay.

Anh lại ho nhẹ một tiếng.

Chỉ cảm thấy tim mình như được nâng bổng, hết thảy mệt nhọc, công việc nặng nề đều lặng lẽ đi xa.

Nhẹ nhàng như một giấc mơ đẹp khiến người ta không dám tin.

Kỷ Mân vô thức muốn nói rất nhiều điều.

Anh muốn đứa nhỏ trước mặt suy nghĩ kỹ hơn, muốn nói rằng dù đã hôn nhau, nếu cậu không thích thì không cần quá coi trọng.

Nhưng qua bao vòng luẩn quẩn trong đầu, điều anh thốt ra lại chỉ là một chữ khẳng định: “Ừm.”

Đứa nhỏ đối diện lập tức nở nụ cười.

Đôi mắt cong như vầng trăng.

Cười xong, cậu lại nghiêm mặt, nói chắc nịch: “Em nghiêm túc đấy.”

Cậu cúi đầu lục tập tài liệu bên cạnh, vừa làm vừa nói:

“Em còn chuẩn bị rất nhiều thứ!”

Cậu lôi tài liệu ra, đặt lên bàn làm việc, trịnh trọng đẩy đến trước mặt Kỷ Mân như lúc đưa đơn xin nghỉ việc.

Kỷ Mân cầm lên xem, bất ngờ khi phát hiện đó là một bảng kết quả khám sức khỏe.

Anh nhướng mày nhìn đứa nhỏ, thấy cậu nhíu mày đầy khổ não, giải thích: “Lần đầu yêu đương, em không biết phải làm sao.”

Kỷ Mân ngẩng lên nhìn.

Ai kia chân thành nói: “Nhưng mà viện trưởng Lục từng bảo, yêu đương là chuyện rất nghiêm túc, nhất định phải cẩn trọng.”

Trên mặt cậu lại hiện lên một tia ngượng ngùng, cúi đầu gãi gãi má, mới nói tiếp:  “Vậy nên em đã lên mạng hỏi, khi yêu đương cần chú ý gì. Họ bảo phải chứng minh cơ thể khỏe mạnh.”

Kỷ Mân bật cười, hỏi: “Chẳng phải mấy hôm trước em vừa kiểm tra sức khỏe sao?”

Hai tai Lục Nhiên đỏ bừng, lầm bà lầm bầm: “Hạng mục kiểm tra không giống.”

Kỷ Mân cúi xuống nhìn. ( truyện trên app T Y T )

Bảng báo cáo kết quả toàn là các hạng mục khám tiền hôn nhân và sàng lọc bệnh lây nhiễm.

Cái đứa nhỏ này chắc lại lấy nhầm hướng dẫn “tình một đêm” trên mạng thành cách yêu đương rồi.

Anh xoa trán, nén xuống ý cười đang trào lên khóe miệng, hỏi: “Em ghét bệnh viện lắm mà? Sao còn cố đi thêm một chuyến nữa?”

“Em đi kiểm tra ở trung tâm y tế!”

Vừa trả lời như vậy, Lục Nhiên lại có chút bất mãn: “Anh đừng ngắt lời, em quên mất định nói gì rồi!”

“Ừ, được rồi.”

Kỷ Mân vội ngồi thẳng người, làm bộ dáng nghiêm túc như ai kia ở đối diện.

Chỉ là trong mắt vẫn ánh tràn ngập ý cười.

Lục Nhiên nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.

Kết quả, vẫn phải lấy điện thoại ra, mở ghi chú lên xem rồi mới tiếp tục: “À đúng rồi, trên mạng nói phải tỉ mỉ kể cho đối phương về tình hình của mình.”

Đó hẳn là hướng dẫn xem mắt, Kỷ Mân thầm nghĩ.

Anh im lặng nhìn đứa nhỏ đối diện đang hết sức nghiêm trang nói: “Hoàn cảnh gia đình em chắc anh cũng biết cả rồi, hơi lộn xộn... Nhưng anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Ừm... Em năm nay 19 tuổi, hiện đang học Đại học Y, chuyên ngành Thú y, mới là sinh viên năm nhất, nhưng em chắc chắn sẽ học tốt và tốt nghiệp đàng hoàng.”

“Về thu nhập...”

Nói đến đây, Lục Nhiên mím môi, rồi thẳng thắn: “Hiện tại em chưa có thu nhập ổn định, nhưng em có thể làm thêm. Sau khi tốt nghiệp, em định ở lại phòng thí nghiệm của trường...”

Cậu len lén liếc nhìn người đàn ông đối diện, suy nghĩ một chút, lại thành thật nói: “Em biết anh rất giàu, chắc em không kiếm được nhiều như anh đâu.”

Nhưng mà Lục Nhiên không hề nản chí, hớn hở tiếp lời:

“Nhưng không sao, lương của anh có thể để dành, còn tiền em kiếm để dùng cho sinh hoạt hằng ngày. Nếu có chuyện lớn thì mình mới xài đến tiền của anh.”

“Em còn có thể làm việc nhà nữa...”

“À đúng rồi, em còn phải dẫn theo một thành viên gia đình nữa, là Đại Hoàng. Anh cũng thích Đại Hoàng mà.”

Đứa nhỏ thao thao bất tuyệt rất nhiều điều.

Thậm chí ngay cả chuyện ai sẽ giặt tất sau này cũng đã nghĩ xong.

Trong ánh mắt không chỉ có sự nghiêm túc, mà còn tràn đầy những mong ước ấm áp và sắp xếp chu đáo cho tương lai.

Kỷ Mân ngồi đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cậu.

Nét cười thoáng qua trong ánh mắt dần phai nhạt, thay vào đó là sự tập trung nghiêm túc khi lắng nghe Lục Nhiên miêu tả về cuộc sống chung của họ sau này.

Giống như đang nhìn ngọn lửa nhỏ duy nhất, nhảy múa rực sáng trong cuộc đời lạnh lẽo của mình.

Cậu càng nghiêm túc, càng cố chấp đến mức có chút ngây thơ, lại càng đáng quý.

“Ừm... Hình như hết rồi nhỉ?” 

Lục Nhiên cuối cùng nói xong.

Cậu nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

Kỷ Mân sững người, hoàn hồn, gọi điện cho trợ lý mang đến một tập tài liệu.

Không lâu sau, anh in ra một bảng kết quả kiểm tra sức khỏe, cũng nghiêm túc đẩy đến trước mặt Lục Nhiên, giống như cậu đã làm.

“Đây là bảng kiểm tra sức khỏe tháng trước của tôi. Nếu em thấy không ổn, chờ mai tôi bổ sung cái mới.”

Làm xong, Kỷ Mân cũng ngồi thẳng lưng, hướng về phía ai kia: “Tình hình gia đình của tôi, em cũng biết rồi, cũng hơi lộn xộn. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thoả.”

Cách dùng từ và câu giống nhau như đúc, khiến Lục Nhiên không nhịn được cong mắt.

“Đừng ngắt lời...” Kỷ Mân khẽ ho, nghiêm túc nói tiếp:

“29 tuổi, không có thói quen xấu. Hiện tại đang là hiện là Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Kỷ Thị...”

Kỷ Mân học theo cách Lục Nhiên, nghiêm túc mà có phần ngây ngô giới thiệu bản thân.

Đối với anh, đây thực sự là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

Lúc nghe Lục Nhiên nói, anh còn cảm thấy buồn cười.

Nhưng đến khi tự mình thực hiện, anh mới nhận ra rằng khi dốc hết bản thân mình ra người ta sẽ có cảm giác hồi hộp.

Anh để ý kỹ từng biểu cảm của cậu đứa nhỏ đối diện, lo lắng rằng liệu có điều gì khiến cậu không hài lòng.

Khi nói đến phân bổ tài chính, Kỷ Mân bày tỏ ý kiến khác: “Hiện tại em còn đang học, anh không muốn em đi làm thêm.”

“Nhưng...” Lục Nhiên định nói.

Kỷ Mân nhìn cậu, nghiêm túc bổ sung luận điểm: “Lở ảnh hưởng đến việc học thì sao? Sau này em làm sao kiếm tiền để phụ tiền sinh hoạt?”

“Không phải tôi là bạn trai sao, chẳng lẽ bạn trai không có quyền nuôi em học sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play