Nhưng lại “lừa” cậu về nhà mình, tự lừa mình rằng mình có thể đặt ra ranh giới không thể vượt qua.

Anh luôn nhắc nhở bản thân phải là một người bảo vệ đúng tư cách.

Anh muốn bù đắp tất cả những gì thiếu hụt cho đứa nhỏ.

Vì vậy, khoác lên mình chiếc vỏ bọc cao thượng của một bậc trưởng bối.

Nhưng chỉ có Kỷ Mân biết rõ, anh không cam lòng.

Anh muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.

Muốn chiếm hữu, muốn  chặt người ấy bên mình mãi mãi.

Anh đang nâng niu tia sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời mình.

Với tư cách một người bảo vệ, anh cố gắng kiềm chế bản thân khỏi ý đồ muốn phá bỏ ranh giới.

Cho đến giờ phút này.

Kỷ Mân vẫn phỉ nhổ sự đê tiện của mình.

Trưởng bối gì chứ?

Chỉ là một cái cớ thấp kém để tiếp cận thiếu niên.

Có lẽ ngay từ đầu, thứ anh muốn đã không chỉ đơn thuần là thế.

Một lúc lâu sau, Kỷ Mân cuối cùng cũng buông người trước trước mặt ra.

Nói là buông ra cũng không chính xác, bởi cánh tay anh vẫn siết chặt, chỉ cho người ta một khe hở thở dốc mà thôi.

“Còn nghi ngờ sự tồn tại của tôi không?” Kỷ Mân hỏi.

Lục Nhiên hổn hển thở dốc, mắt cậu ánh lên một tầng hơi nước do thiếu oxy.

Nhưng thay vì trả lời câu hỏi, cậu lẩm bẩm: “Em... em đau lưỡi.”

“Đau chỗ nào? Để tôi xem.”

Giọng Kỷ Mân khàn khàn.

Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ cằm đứa nhỏ, nhưng cố tình né tránh đôi môi sưng đỏ.

Giọng điệu anh rất nhẹ, quá đỗi dịu dàng, giống hệt sự quan tâm thường ngày hoàn toàn che giấu đi sự nguy hiểm.

Lục Nhiên vô thức dựa dẫm vào anh, ngoan ngoãn mở miệng, để “thủ phạm” nhìn lưỡi mình đang đau nhức.

Ánh mắt Kỷ Mân tối sầm lại..

Ngón tay giữ cằm cậu siết chặt, lại cúi xuống hôn cậu.

Cho đến khi tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên.

Kỷ Mân nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của bác sĩ và y tá.

Bác sĩ ngập ngừng nói: “Tôi nghĩ giờ này cậu ấy chắc đã tỉnh, nên mang giấy xét nghiệm đến.”

“Em không xét nghiệm đâu, giờ em muốn xuất viện.”

Lục Nhiên nghe vậy, chân trần muốn nhảy xuống đất.

Nhảy được một nửa, lại bị kéo trở lại.

“Chúng tôi sẽ qua ngay.” Kỷ Mân nói.

Kỷ Mân không thả người xuống mà cứ thế bế cậu, điều khiển xe lăn băng qua hành lang bệnh viện.

Lục Nhiên cuộn người trong lòng anh, đầu chôn rất thấp.

Đến mỗi điểm xét nghiệm, cậu mới chịu nhảy xuống, rồi sau đó lại ngoan ngoãn trèo trở lại vòng tay anh.

“Lạnh à?”

Kỷ Mân chạm nhẹ vào vành tai cậu qua mái tóc.

Lục Nhiên lắc đầu: “Không... em không muốn nhìn thấy trần bệnh viện.”

Nói xong, cậu mím đôi môi không mấy dễ chịu.

Nhưng càng mím lại càng không thoải mái.

“Ừ.” Kỷ Mân khẽ đáp, đưa tay che mắt cậu lại. “Vậy thì đừng nhìn.”

Đi thêm một đoạn, Lục Nhiên đổi tư thế cuộn tròn, nhăn mặt:

“Ông chủ, thắt lưng của anh cứng quá, cấn vào em.”

“… Xin lỗi.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Kỷ Mân nhẹ giọng, đổi tư thế một chút: “Bây giờ thì không cấn nữa.”

Lục Nhiên gật đầu: “Ừm.”

Thấy cậu ghét với bệnh viện như vậy, Kỷ Mân không để cậu ở lâu.

Làm xong các xét nghiệm, anh đưa cậu ra ngoài rồi tự mình quay lại lấy kết quả.

Ngoài dự đoán của Kỷ Mân, cơ thể Lục Nhiên hoàn toàn khỏe mạnh.

Không có vết thương tiềm ẩn nào gây ra đau đớn.

Bác sĩ xem xét báo cáo, nói với Kỷ Mân: “Dựa vào triệu chứng, dù không thể hoàn toàn loại trừ khả năng đau thần kinh, nhưng tôi nghiêng về khả năng đau do tâm lý.”

“Kỷ tiên sinh chắc hẳn đã nghe về hội chứng đau ảo rồi chứ.”

Kỷ Mân nhíu mày: “Nhưng hội chứng đó chỉ xảy ra ở bệnh nhân mất chi mà phải không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Đau đớn có nhiều nguyên nhân tâm lý khác nhau. Với một số người, thứ mà bình thường ai cũng sợ tránh lại là cách để họ tìm thấy sự an ủi.”

Bác sĩ giải thích thêm rồi đưa anh một số tài liệu.

*

Khi trở lại xe, anh thấy người lúc nãy còn nửa sống nửa chết trong bệnh viện giờ đã khôi phục trạng thái tung tăng nhảy nhót khắp nơi. ( truyện trên app tyt )

Về đến nhà, Lục Nhiên thậm chí vẫn giữ thói quen dắt Đại Hoàng đi dạo một tiếng.

Buổi tối, Kỷ Mân nhận được tin từ phía cảnh sát.

Kết quả điều tra cho thấy tài xế gây tai nạn có nồng độ cồn vượt mức cho phép.

Người thân và bạn bè của tài xế đều xác nhận ông ta có thói quen uống rượu quá độ.

Cuộc điều tra tạm kết thúc với kết luận tai nạn do uống rượu lái xe.

Khi nghe kết quả này, Kỷ Mân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Anh không nói nhiều, chỉ dặn quản gia Trần theo dõi thêm động thái của gia đình tài xế.

*

Đêm đó, Thẩm Tinh Dục trở về nhà.

Hắn đứng trong sân một lúc, rồi bước vào thư phòng của Thẩm Hồng Nguyên.

Vừa mở cửa, nói ngay: “Lục Nhiên vừa gặp tai nạn xe.”

Thẩm Hồng Nguyên giật mình:

“Sao lại thế? Giờ nó thế nào rồi?”

“Không báo về nhà một tiếng gì cả.” 

Thẩm Hồng Nguyên phàn nàn theo phản xạ: “Quanh đây có phóng viên nào chụp được không? Con phải để ý xử lý khủng hoảng, lúc này đừng làm mọi chuyện rối lên.”

Thẩm Tinh Dục quan sát biểu cảm của Thẩm Hồng Nguyên thật kỹ, rồi từ từ thở ra một hơi.

“Ba, cậu ấy không sao, kịp tránh được.” Hắn đáp.

Thẩm Hồng Nguyên vỗ ngực: “May quá, may quá.”

“Dạ.” Thẩm Tinh Dục gật đầu.

Hai cha con không còn gì để nói.

Hắn quay người rời khỏi thư phòng.

Đến bậc cửa, hắn lại quay lại nhìn Thẩm Hồng Nguyên, bằng giọng gần như là lời hứa: “Ba, nhà họ Thẩm sẽ tốt lên thôi.”

Thẩm Hồng Nguyên sững sờ, rồi gật đầu: “Được, được.”

***

Sau khi quyết định đẩy nhanh ca phẫu thuật, Kỷ Mân trở nên bận rộn.

Tối anh làm việc đến khuya mới ngủ, sáng hôm sau không tránh khỏi dậy muộn.

Khi đến phòng ăn, anh nhìn lên lầu.

Thấy vậy, quản gia Trần nói: “Cậu Lục Nhiên đã đi học rồi.”

“Sao hôm nay em ấy dậy sớm vậy?” Kỷ Mân cau mày.

“Ừm, cậu ấy bảo hôm qua ngủ nhiều quá nên không buồn ngủ nữa.” Quản gia Trần đáp.

Kỷ Mân ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lập lờ nước đôi nói: “Thôi vậy.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên không nhắc lại chuyện nụ hôn trong phòng bệnh hôm đó.

Kỷ Mân cũng không hỏi.

Quyền quyết định, luôn nằm trong tay Lục Nhiên.

Luôn luôn là như vậy.

Nếu Lục Nhiên muốn anh lùi lại, anh sẽ lùi lại.

Nếu cậu cho phép anh tiến tới, anh mới tiến tới.

Huống chi...

Ca phẫu thuật đã gần kề.

Nếu lỡ anh không thể bước xuống khỏi bàn mổ...

*

Lục Nhiên thực sự rất bận.

Bởi ngay sau tai nạn xe là kỳ thi giữa kỳ của chuyên ngành, mà kỳ thi này lại tính điểm tín chỉ.

Cậu đã học hành vất vả cả học kỳ, không thể để công sức đổ sông đổ biển.

Ngày cuối cùng của kỳ thi giữa kỳ, cậu thi xong môn cuối vào buổi sáng.

Buổi trưa và chiều đều không có tiết.

Nhưng mãi đến chiều Lục Nhiên mới về nhà.

Kỷ Mân không đến công ty mà ở trong thư phòng tổ chức họp với đội ngũ quản lý của tập đoàn Kỷ thị.

Lục Nhiên chờ một lúc, cửa thư phòng mới mở ra.

Một loạt quản lý cấp cao lần lượt nối đuôi nhau bước ra ngoài.

Chào hỏi Lục Nhiên xong, họ tản ra, vừa trò chuyện vừa rời khỏi cổng lớn Kỷ gia.

Lục Nhiên thò đầu vào thư phòng nhìn, thấy cửa không đóng.

Cậu cúi đầu kiểm tra đồ trong tay, sau đó chủ động bước vào.

Kỷ Mân còn ngồi ở sau bàn làm việc.

Khi anh làm việc, người toát ra luồng khí người là chớ gần.

Nghe thấy tiếng động, anh cứ tưởng người vừa rời đi có ý kiến về nội dung cuộc họp, ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Lục Nhiên, anh khựng lại.

“Về rồi à?” Kỷ Mân xoa xoa ấn đường, vội vàng nhìn đồng hồ rồi nói:

“Đói không? Họp hơi lâu, chắc bếp đã chuẩn bị xong bữa tối rồi...”

Lục Nhiên nhìn chằm chằm dấu vết mệt mỏi trên mặt anh một lúc.

Sau đó, cậu kéo ghế trước bàn làm việc, ngồi xuống đối diện Kỷ Mân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play