Nghe vậy, Kỷ Mân ngừng lại, sau đó quay người nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ trở lại giường bệnh, kéo chăn đắp kỹ cho cậu.
Anh còn cẩn thận dùng góc chăn che kín tai của Lục Nhiên, rồi mới quay lại nhìn bác sĩ Kamille:
“Gọi ông đến đây là để thông báo, tôi muốn dời lịch phẫu thuật sớm hơn.”
“Dời sớm? Không phải đã sắp xếp sáu tháng sau sao?” Kamille ngạc nhiên.
Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ đang ngủ trên giường, nói: “Bây giờ là thời điểm tốt nhất.”
Sau một vụ tai nạn xe, tất cả đều đang trong trạng thái căng thẳng điều tra.
Kẻ đứng sau chỉ có thể co mình lại.
Nếu để muộn hơn, Kỷ Mân không dám rời đi.
“Nhưng mà... chuyện này không phải muốn dời là dời được đâu! Cậu cần chuẩn bị sức khỏe, thời gian hồi phục dài, cậu biết rõ nguy hiểm của ca phẫu thuật này mà. Hơn nữa, cậu còn phải sắp xếp công việc...”
Kỷ Mân ngắt lời: “Những việc đó tôi sẽ tự lo, ông chỉ cần chuẩn bị phẫu thuật.”
Giọng nói của anh không cho phép từ chối.
Kamille chỉ có thể nói: “Được thôi, cậu muốn dời đến lúc nào? Trong hai tháng tới?”
Kỷ Mân phun ra mấy chữ: “Càng sớm càng tốt.”
Sau khi Kamille mang theo một bụng băn khoăn rời đi, quản gia Trần bước vào.
Kỷ Mân tiếp tục dặn dò thêm một số việc.
Những gì Kamille nói không sai. Đằng sau anh là cả một tập đoàn lớn, có vô số việc cần sắp xếp.
Thêm vào đó, anh không muốn công khai chuyện phẫu thuật vào thời điểm này, áp lực càng lớn hơn nữa.
Xong xuôi mọi việc, Kỷ Mân lại quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Anh đưa tay, khẽ chạm vào gò má ấm áp của cậu.
Ca phẫu thuật này có xác suất tử vong nhất định.
Anh phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
*
Lục Nhiên không ngủ lâu.
Khi tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối.
Bầu trời quang đãng, ánh hoàng hôn rất đẹp.
Nhưng khi Lục Nhiên mở mắt, thứ đập vào mắt cậu không phải là ánh sáng rực rỡ ấy.
Mà là trần nhà lạnh lẽo của bệnh viện và mùi thuốc sát trùng vương vấn mãi không tan.
Lục Nhiên ngây người nhìn trần nhà hồi lâu.
Trong cơn đau mơ hồ, cơn đau mờ nhạt của ảo giác kéo cậu trở lại.
Mở mắt ra, vẫn là trần nhà quen thuộc ấy.
Tứ chi cậu nhức mỏi, mềm nhũn như biến mất.
Khung cảnh này, Lục Nhiên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn..
Giống hệt như mỗi lần tỉnh lại ở kiếp trước.
Cho đến khi một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên cạnh: “Tỉnh rồi?”
Lục Nhiên khẽ xoay cổ, nghiêng đầu nhìn sang.
Kỷ Mân gập máy tính, đặt sang một bên, điều khiển xe lăn đến bên giường hỏi:
“Còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Lục Nhiên không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Một lúc sau, cậu mới hỏi: “Đại Hoàng đâu rồi?”
Kỷ Mân đưa tay sờ trán cậu, cảm nhận được một lớp mồ hôi lạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh lập tức cau mày: “Đại Hoàng ở nhà, có quản gia Trần chăm sóc. Để tôi gọi bác sĩ đến.”
Kỷ Mân giơ tay định bấm chuông, nhưng bị Lục Nhiên nắm cổ tay giữ lại.
Bàn tay của đứa nhỏ lạnh ngắt.
Cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn anh.
“Sao vậy? Có phải đau lắm không?”
Kỷ Mân càng lo lắng hơn.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên nhìn anh rất lâu.
Ánh mắt xa cách, giống hệt lần đầu tiên Kỷ Mân gặp cậu trong đêm mưa.
Đứa nhỏ đứng trước chiếc xe thể thao, ánh mắt cũng vừa tối tăm vừa lạnh lẽo.
Cậu cứ nhìn anh như thế, rồi khàn giọng hỏi: “Kỷ Mân, anh có thật sự tồn tại không?”
Câu hỏi khiến Kỷ Mân sững sờ.
Lo lắng rất nhiều nhưng lại không nhịn được bật cười, trở tay vỗ nhẹ đầu cậu “Em nghĩ linh tinh gì thế?”
Cảm giác quen thuộc khiến ánh mắt lạnh lẽo của Lục Nhiên dịu đi đôi chút.
Cậu vươn tay nắm lấy bàn tay Kỷ Mân, giọng nói đầy gấp gáp: “Nhưng... nhưng làm sao em biết anh không phải do em tưởng tượng ra?”
Lục Nhiên chui ra khỏi chăn, không để Kỷ Mân kịp từ chối, đã leo lên đùi anh.
Cậu ghé sát mặt, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Ông chủ, có phải anh đã hôn em không? Hôn em thêm lần nữa được không?”
Kỷ Mân theo phản xạ ôm lấy cậu.
Nhớ lại hành động mất kiểm soát của mình, anh quay mặt đi, giọng trầm xuống: “Đừng nghịch nữa. Để tôi gọi bác sĩ đến, lát còn kiểm tra. Xong xuôi chúng ta sẽ về...”
Nhưng mà người trong lòng không để anh nói hết câu, đã nghiêng tới, đặt môi lên môi anh.
Môi của đứa nhỏ lành lạnh, nhưng nụ hôn lại rất vội vàng.
Nụ hôn vội vã, hơi thở nhẹ nhàng, như một chú mèo con cọ vào môi anh, không theo một quy tắc nào.
Tuy nhiên hành động đó lại khiến Kỷ Mân siết chặt tay theo bản năng.
Đôi môi khẽ chạm, từ lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng.
Kỷ Mân một tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nắm chặt tay vịn xe lăn.
Cơ bắp căng cứng, người đơ ra như một bức tượng.
Anh để mặc đứa nhỏ gấp gáp hôn mình, dù lý trí đang cảnh báo.
Anh muốn nói: Dừng lại, trạng thái của em không đúng.
Muốn nói: Chờ cơ thể em hồi phục đã, rồi tính chuyện khác sau.
Cơ mà việc giữ im lặng, không phản ứng, đã là giới hạn lớn nhất của anh.
Anh cảm nhận rõ ràng, mọi lý trí và băn khoăn đang dần dần sụp đổ.
Cuối cùng, khi không nhận được hồi đáp, đứa nhỏ sốt ruột, khẽ cắn một cái.
Cơn đau nhỏ kèm theo là cảm giác ấm áp ẩm ướt thoáng qua.
Kỷ Mân nhắm mắt lại.
Mọi sự kiềm chế đổ vỡ trong chớp mắt.
Anh đưa tay ôm lấy gáy đứa nhỏ, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, ấn mạnh xuống.
Ai kia vốn đang quỳ trên đùi anh, , giờ bất ngờ ngồi sụp xuống, bị người đàn ông nghiêng người áp sát đến mức ngả ra sau.
Hình tượng bình tĩnh khắc chế bị xác toạc, hơi thở nặng nề và gấp gáp phả lên chóp mũi cậu.
Đôi môi vốn chỉ khẽ chạm, nay bị cắn mút đến đỏ bừng.
Ấy vậy vẫn chưa đủ.
Người đàn ông từng bước chiếm lấy, như muốn đoạt cả không khí trong phổi cậu.
Người chủ động lúc đầu giờ bắt đầu khẽ chống cự, nhưng lại bị ôm chặt, không đường thoát.
Trong cơn khao khát tưởng như muốn nghiền nát trái tim, Kỷ Mân chợt nhớ đến lần thứ hai anh gặp Lục Nhiên.
Đó là ở tòa tháp đôi bên kia.
Anh được nhà họ Trương mời bàn chuyện làm ăn.
Trong phòng riêng đã chuẩn bị sẵn, họ đốt loại hương khó chịu.
Kỷ Mân đối với những thứ này rất nhạy cảm, không đợi người nhà họ Trương đưa người tới, liền ra khỏi ghế lô, đến nhà vệ sinh để tránh.
Mùi hương khiến anh khó chịu, Kỷ Mân thật vất vả mới đè nén được sự bực bội theo bản năng.
Đúng lúc đó, cửa nhà vệ sinh mở ra.
Lục Nhiên bước vào. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cậu vừa vào đã cởi áo khoác, kéo vạt áo thun lên, để lộ đoạn eo thon gọn, tháo nút quần bò, kéo khóa xuống một nửa.
Kỷ Mân nhận ra cậu, là người từng chắn xe anh trong đêm mưa, được anh giúp một lần.
Nhưng anh lại hiểu lầm ý định của cậu. Mặt ngoài lạnh lẽo trầm xuống, giống như một mảnh hồ không hề gợn sóng.
Song chỉ có Kỷ Mân biết, cỗ xúc động khó khăn lắm mới áp chế kia lại nổi lên.
Đã vậy đứa nhỏ lại nhìn anh bằng cặp mắt quá mức ngoan ngoãn kia, hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Giúp gì chứ?
Giúp kiểu nào?
Kỷ Mân nhắm mắt lại, ngăn cản tầm mắt của mình, lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Giọng khàn hơn bình thường không ít.
Nhưng ai kia lại gan lì nói: “Không.”
Dù luôn tự coi mình là trưởng bối.
Dù rằng anh đối với Lục Nhiên vẫn là yêu thương bảo vệ.
Nhưng cho dù Kỷ Mân không muốn thừa nhận, một khát cầu kia ngay từ đầu đã bị chôn vùi.
Giống như một hạt giống bí ẩn, giấu trong khe đá gập ghềnh cằn cỗi.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở thời khắc lơ đãng, ở trong màn đêm lại không thể khống chế mà sinh trưởng điên cuồng.
Cũng vì thế, anh chưa từng đến phòng cậu vào buổi tối.