Cho đến khi tiếng còi xe cứu thương vang lên.

Lục Nhiên thò đầu ra khỏi tấm chăn, nói nhỏ: “Em không muốn vào bệnh viện...”

Bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng ấn cậu trở lại vào lồng ngực mình.

“Thật mà, chỉ là ngã một xíu thôi.”

Lục Nhiên tiếp tục kháng cự.

Nói xong, cậu cảm nhận được Kỷ Mân cúi xuống hôn lên mái tóc mình, thì thầm bên tai: “Nhưng tôi rất lo lắng, xin em đấy.”

Lục Nhiên lập tức im lặng.

Hồi lâu sau.

Khi Kỷ Mân bế cậu lên xe cứu thương, cậu mới nói nhỏ: “Thế thì anh không được bỏ em một mình trong bệnh viện.”

“Được.”

Kỷ Mân lại hôn lên vành tai cậu.

Đến bệnh viện, mùi thuốc sát trùng quen thuộc cùng bầu không khí lạnh lẽo đặc trưng tràn ngập.

Lục Nhiên không kiềm được mà nhắm mắt lại.

Sau một loạt kiểm tra gấp gáp, cậu được đưa đến giường bệnh trong phòng cấp cứu.

Lục Nhiên cuộn mình lại, quay đầu sang một bên, không muốn nhìn lên trần nhà..

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cẩn thận đọc kết quả, nói với Kỷ Mân: “Bệnh nhân chỉ bị vài vết trầy xước và bầm tím, không có dấu hiệu chảy máu bên trong hay tổn thương nghiêm trọng khác.”

Trái tim treo lơ lửng của Kỷ Mân cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nhưng bác sĩ lại nhíu mày: “Tuy nhiên, khi kiểm tra thấy phản ứng đau ở chi của cậu ấy rất rõ ràng.”

Kỷ Mân đã sớm nhận ra điều này.

Cơ bắp của Lục Nhiên thường xuyên căng cứng, run rẩy. Cậu ấy cũng hay xoa bóp các khớp tay chân.

Nhưng mỗi khi Kỷ Mân hỏi, Lục Nhiên chỉ trả lời qua loa rằng không sao.

Biết được điều này, bác sĩ nói: “Cần phải làm thêm một số kiểm tra chi tiết.”

Nghe vậy, Kỷ Mân nhíu mày.

Anh nhìn đứa nhỏ đang cuộn mình run rẩy trên giường bệnh, rồi nói: “Hôm nay... thôi vậy, để em ấy ngủ một giấc đã.”

Bác sĩ cũng nhận ra tình trạng bất ổn của Lục Nhiên, nên để y tá tiêm một liều thuốc an thần.

Cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Thần kinh căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.

Nhưng trong trạng thái mơ màng do tác dụng của thuốc, Lục Nhiên lại không dám ngủ.

Mãi đến khi Kỷ Mân trở lại bên giường, nắm lấy tay cậu.

Cảm giác buồn ngủ phủ khắp tâm trí.

Mí mắt cậu khép lại rồi lại cố mở ra.

Lặp đi lặp lại vài lần.

Kỷ Mân đưa tay che lên mắt cậu: “Sao không ngủ?”

Lục Nhiên lờ mờ nắm lấy tay anh.

Nhưng tay người đàn ông quá rộng, cậu chỉ nắm được ba ngón tay.

“Em không buồn ngủ.” Lục Nhiên nói.

“Nói bậy.”

Kỷ Mân cảm nhận hàng mi dưới lòng bàn tay anh chớp nhẹ, như gãi vào tay.

“Không sao, ngủ đi. Tôi sẽ không bỏ em lại một mình trong bệnh viện đâu.”

Kỷ Mân dịu dàng trấn an.

“Vậy khi em ngủ, anh cũng không được rời đi.” Lục Nhiên cố chấp.

“Được.” Kỷ Mân thấp giọng hứa.

*-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Khi quản gia Trần nhận được tin vội vã đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy một cảnh tượng thế này:

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, trong lòng là người lẽ ra phải nằm trên giường bệnh.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, khẽ dỗ dành cho ai kia ngủ.

Thấy quản gia Trần vào, Kỷ Mân ra hiệu im lặng.

Anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình.

Xác nhận người đã ngủ say, anh mới để quản gia tiến lại gần.

“Thế nào rồi?” Quản gia Trần khẽ hỏi.

“Tai nạn xe không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Kỷ Mân điều chỉnh tư thế của đứa nhỏ trong lòng mình, giúp cậu ngủ thoải mái hơn. Rồi nói tiếp:

“Nhưng hiện tại chưa thể xác định liệu có vấn đề gì khác không.”

Quản gia Trần gật đầu, rồi báo cáo:

“Hiện cảnh sát đã kiểm tra hiện trường vụ tai nạn, nhưng tình hình không tốt. Tài xế gây tai nạn đã tử vong, chi tiết phải đợi thông báo từ cảnh sát.”

“Tử vong? Làm gì có chuyện trùng hợp vậy.” Kỷ Mân cười lạnh.

Một chiếc xe lao thẳng tới có thể coi là tài xế vượt đèn đỏ.

Nhưng mà chiếc xe này rõ ràng đã dừng trước đèn đỏ, chỉ khi Lục Nhiên bước tới mới bất ngờ tăng tốc.

Sao có thể không phải nhắm vào Lục Nhiên được chchứ?

“Điều tra kỹ.” Kỷ Mân lạnh lùng ra lệnh.

Quản gia Trần gật đầu, rời đi sắp xếp công việc.

“Hai anh em nhà họ Thẩm đang ở bên ngoài muốn vào thăm cậu Lục Nhiên.”

“Bảo họ cút đi.” Kỷ Mân gằn giọng nói.

Nói xong, sợ đánh thức người trong lòng, anh cúi đầu xác nhận người không bị tỉnh, rồi mới yên tâm.

Quản gia Trần cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của Kỷ Mân.

Hôm nay vụ tai nạn này rất kỳ lạ, khó mà nói được có liên quan đến nhà họ Thẩm hay không.

“Nhưng mà thiếu gia Cố Chấp cũng đã đến đây.”

Quản gia Trần tiếp lời: “Dù sao vừa rời khỏi nhà chính Cố gia đã xảy ra chuyện thế này, Cố lão gia cũng gọi điện hỏi thăm.”

“Không gặp ai cả.” Kỷ Mân đáp.

Quản gia Trần gật đầu, xoay người đi ra. 

Đúng lúc này lại nghe Kỷ Mân dặn thêm: “Gọi bác sĩ Kemiler đến.”

Quản gia Trần thoáng sững lại, lập tức hiểu ý, gật đầu đáp.

**

Cố Chấp cùng hai anh em nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Dục và Thẩm Tinh Trác, ba người chờ ở hành lang bệnh viện.

Nhưng không phải hành lang nơi Lục Nhiên nằm.

Thực tế, họ còn chưa tìm được phòng bệnh của cậu.

Thẩm Tinh Dục đi qua đi lại, Thẩm Tinh Trác ngồi trên ghế, chống cằm, không nói lời nào.

Chỉ có Cố Chấp là thoải mái, ngồi vắt chân, vẻ mặt thư thái: “Hai người gấp gáp làm gì? Không phải đã nói không có vấn đề gì sao? Hơn nữa, có Kỷ Mân ở đây mà!”

“Anh nói nghe dễ dàng, anh đâu có mặt tại hiện trường.” Thẩm Tinh Trác lầm bầm.

Hắn nhìn Thẩm Tinh Dục, thấp giọng nói: “Dù không bị xe đâm, nhưng ngã nặng như thế, ai biết có để lại vấn đề gì không.”

Nghe vậy, Thẩm Tinh Dục quay sang nhìn Thẩm Tinh Trác:

“Ý em là gì? Dù sao cũng còn hơn đứng đó chẳng làm được gì.”

“Anh!” Thẩm Tinh Trác bật dậy khỏi ghế.

Thấy hai anh em chuẩn bị cãi nhau, Cố Chấp há hốc miệng giật mình, vội đứng lên kéo hai người ra:

“Đây là bệnh viện đấy! Đừng có mà đánh nhau ở đây.”

Lúc này, quản gia Trần bước tới. Ông mỉm cười nói với cả ba: “Cậu Lục Nhiên không sao, chỉ cần theo dõi thêm một chút. Các cậu có thể về rồi.”

Nghe thế, Cố Chấp vội nói: “Không sao thì để chúng tôi gặp một chút được không? Ba tôi không đến được, bắt tôi phải quay video gửi ông ấy.”

Quản gia Trần chỉ mỉm cười xin lỗi: “Cảm ơn Cố lão gia đã quan tâm.”

Cố Chấp thường xuyên tiếp xúc với quản gia Trần, nhìn thái độ này là biết hôm nay không có cơ hội rồi.

Thẩm Tinh Dục cau mày, cúi đầu xem đồng hồ.

Thấy vậy, Thẩm Tinh Trác nói: “Anh chắc phải về lo công việc, nhưng em không về đâu, em sẽ ở đây đợi.” ( truyện trên app T Y T )

Quản gia Trần cũng không quan tâm họ về hay không, sau khi truyền đạt xong liền quay lưng rời đi.

Cố Chấp ngồi lại ghế, lẩm bẩm: “Hỏng rồi, ngay cả ba tôi cũng không ăn thua, xem ra Kỷ Mân lần này chuyển sang chế độ thù dai vô đối.”

“Thù dai vô đối gì cơ?” Thẩm Tinh Trác hỏi.

“Tức là cứ nghi ngờ tất cả những người trong phạm vi trăm mét quanh mình.” Cố Chấp nói.

Cả ba đều xuất thân từ gia đình phức tạp, nghe thế liền hiểu ngay.

Thẩm Tinh Dục không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài.

Quản gia Trần quay lại phòng bệnh, thấy bác sĩ Kamille đã đến và đang nói chuyện với Kỷ Mân.

Khi thấy Kỷ Mân ôm Lục Nhiên đang ngủ, Kamille nhắc nhở theo bản năng của một bác sĩ: “Cậu ôm thế này, cậu ấy sẽ ngủ không ngon.”

“Nhưng đặt xuống giường, cậu ấy sẽ tỉnh.”

Kỷ Mân vô thức siết chặt vòng tay, rồi lại hơi thả lỏng.

Thấy dáng vẻ đó, Kamille nhướng mày, thầm nghĩ: “Không biết là người nằm không ngủ được, hay người ôm không nỡ buông đây?”

“Cậu ấy đã tiêm thuốc an thần, tạm thời không tỉnh đâu. Nhưng cơ thể cậu ấy đau nhức, anh ôm thế này không tốt chút nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play