Nói xong, cậu băng qua đường, chen vào cửa hàng lưu niệm đông đúc phía bên kia.
Thẩm Tinh Dục giờ cũng không có chuyện gì để nói với Kỷ Mân, thấy vậy cũng quay lại xe mình.
Kỷ Mân không lên xe.
Anh ngồi trên xe lăn, dừng bên lề đường, nhìn cậu thiếu niên chen vào đám đông bên kia đường.
Bỗng nhiên, Kỷ Mân lên tiếng hỏi tài xế:
“Gần đây cậu ấy sao không hỏi nữa?”
“Hả?” Tài xế không hiểu, cũng không có năng lực đọc tâm như quản gia Trần, chỉ có phát ra một âm nghi vấn.
Sao không hỏi... liệu anh có thích cậu ấy hay không.
Nhưng mà câu hỏi này, Kỷ Mân không nói ra.
Thực ra, khi nghe cuộc trò chuyện giữa Cố lão gia và Lục Nhiên hôm nay, Kỷ Mân không hề bình thản như vẻ bề ngoài.
Người ở Cố gia rõ ràng rất thân thiện với Lục Nhiên.
Cố lão gia thậm chí còn có phần cưng chiều cậu, lại còn nhớ rõ những ký ức quý giá thời thơ ấu của cậu.
Lục Nhiên tuy không nói nhiều, nhưng rõ ràng là nghe rất vui vẻ.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Mân không khỏi nghĩ... Lục Nhiên và Cố Chấp có vẻ thực sự rất hợp nhau.
Cậu có thể sống ở nhà chính Cố gia, nơi cậu quen thuộc, mỗi ngày trò chuyện cùng ông cụ.
Những người cùng thế hệ với Cố Kình cũng rất yêu thương cậu, còn Cố Chấp nếu chịu sửa tính, thì thật ra cũng không phải người tồi..
Cố Chấp bối phận cao, Cố Ninh Khải sẽ không thể gây phiền toái cho Lục Nhiên.
Kỷ Mân vừa nghiêm túc cân nhắc, vừa cảm thấy trái tim mình đau như dao cắt.
Thậm chí anh còn nghĩ… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Việc bản thân lên tiếng đưa Lục Nhiên đi có phải quá ích kỷ hay không.
Bên kia đường, Lục Nhiên lại chui ra từ cửa hàng lưu niệm đông đúc.
Trong tay cậu ôm một chú gấu bông mềm mại.
Chú gấu có bộ lông đen mềm mại, trên cổ còn thắt một chiếc nơ xanh. Rất giống với chiếc cà vạt của Kỷ Mân.
Đứa nhỏ đợi đèn xanh, ôm chú gấu thở hổn hển chạy qua đường.
Khi chạy đến giữa đường, cậu giơ chú gấu lên, vẫy tay với Kỷ Mân:
“Ông chủ, nhìn này!”
Đột nhiên, tiếng động cơ xe chói tai vang lên.
Một chiếc xe đang dừng chờ đèn đỏ bỗng tăng tốc, lao thẳng về phía Lục Nhiên trên đường.
Kỷ Mân đồng tử co lại.
Bên cạnh, Thẩm Tinh Dục và Thẩm Tinh Trác cùng quay đầu nhìn qua.
Trong tích tắc, không khí như bị hút cạn.
Mọi tiếng ồn ào xung quanh trở nên xa xôi và mờ nhạt, chỉ còn tiếng động cơ xe vang vọng, tiếng la hét của người đi đường.
Cùng với đó là âm thanh nặng nề của cơ thể ngã xuống đất, cùng cú va chạm rung động từ chiếc xe.
Mãi đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh.
Một bóng đen bay tới chân Kỷ Mân.
Là chú gấu bông đen mà đứa nhỏ vừa giơ lên vẫy tay.
“A!”
Là tiếng hét kinh hoàng của nhóm học sinh bên kia đường.
Kỷ Mân hoàn hồn.
Anh vẫn giữ tư thế tay duỗi ra, cơ thể nghiêng về phía trước.
Như muốn kéo đứa nhỏ cách đó vài mét về phía mình.
Nhưng đôi chân bị bó chặt trên xe lăn khiến anh không thể nhúc nhích, không có cách nào lại gần.
Chiếc xe lao qua lan can,, lao vào dải cây xanh rồi lật ngang.
Trợ lý và tài xế của Kỷ Mân vội vã chạy tới, lo lắng hỏi:
“Chủ tịch, anh không sao chứ?”
Cổ họng Kỷ Mân như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh gạt tay trợ lý và tài xế ra, bối rối vài giây mới nhớ ra việc điều khiển xe lăn, lao ra giữa đường. ( truyện trên app tyt )
Bỗng, có tiếng người qua đường reo lên:
“Không sao! Người không sao cả! Đã tránh được rồi!”
Trái tim như bị bóp nghẹt của Kỷ Mân chợt run lên.
Anh hoảng loạn nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy bên lề đường, Thẩm Tinh Dục đang chống tay ngồi dậy.
Đối phương cúi xuống ôm lấy đứa nhỏ vừa ngã xuống đất.
Kỷ Mân bấm nhầm nút vài lần mới điều khiển xe lăn tiến lại gần.
Giọng khàn khàn của anh bật ra được một câu:
“Gọi xe cứu thương.”
Thẩm Tinh Dục cau mày nhìn người đang run rẩy trong lòng.
Lúc chiếc xe lao tới, Lục Nhiên cũng theo bản năng né tránh, nên hắn mới kịp kéo cậu lại.
May mắn chỉ bị ngã, nhưng có vẻ bị dọa sợ nên người trong lòng cứ run không ngừng.
Thẩm Tinh Dục định bế cậu lên xe của mình.
Nhưng bị người trên xe lăn chặn lại.
Thẩm Tinh Dục cúi xuống nhìn Kỷ Mân, thoáng sững sờ.
Đôi mắt đen của người đàn ông ửng đỏ, mang theo vẻ bối rối khó diễn tả.
Kỷ Mân trước nay luôn bình tĩnh, từ tốn. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Dục thấy anh như vậy.
“Trả em ấy cho tôi.” Kỷ Mân nói.
Giọng anh khản đặc, như giấy nhám cọ xát, thô ráp khó nghe.
Không chờ Thẩm Tinh Dục đáp, Kỷ Mân lại nhấn mạnh từng chữ: “Trả em ấy cho tôi!”
Nói xong, Thẩm Tinh Dục thậm chí thấy người đàn ông dùng cánh tay chống lên xe lăn, như muốn đứng dậy.
“Ông chủ...”
Dường như nghe được giọng Kỷ Mân, người trong lòng Thẩm Tinh Dục khẽ nói: “Tôi không sao...”
Thẩm Tinh Dục mím môi, nói:
“Cậu ấy vẫn đang run.”
Nói rồi, xoay người tránh khỏi Kỷ Mân.
“Em ấy run là vì sợ cậu!”
Kỷ Mân gằn giọng, khản đặc hét lên.
Thẩm Tinh Dục sững người, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lục Nhiên hoảng hốt khi bị mình quát mắng.
Im lặng một lúc lâu, hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt người vào lòng Kỷ Mân.
Cảm nhận được hơi ấm thuộc về Lục Nhiên, Kỷ Mân mới dần lấy lại chút lý trí.
Anh không siết chặt cậu, chỉ nhẹ nhàng kiểm tra khắp người cậu, giọng run run hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Có chỗ nào đau không?”
“Không có...”
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn từ Kỷ Mân, Lục Nhiên dần bình tĩnh lại.
Cậu cử động tay chân cho Kỷ Mân xem:
“Tôi không sao, không bị đụng trúng, ông chủ đừng...”
Câu nói bị gián đoạn bởi cái ôm bất ngờ của người đàn ông.
Lục Nhiên cảm nhận được sức lực trong cái ôm rất lớn, đầy lo sợ nhưng lại cố gắng kìm nén, sợ làm đau cậu.
Cậu thậm chí thấy những sợi tóc của người đàn ông đang run rẩy.
Không biết là sự run rẩy của chính mình truyền sang Kỷ Mân, hay Kỷ Mân tự run.
Lục Nhiên bất giác nghĩ: Một người như Kỹ Mân sẽ biết sợ sao?
“Ông chủ... đừng sợ, tôi không sao mà...”
Lời vừa dứt.
Lục Nhiên cảm nhận được những cái chạm ấm áp, mềm mại, nhẹ nhàng rơi trên mắt, trán, má cậu...
Và cả khóe môi.
Như thể đang cảm nhận sự hiện diện của cậu, từng nụ hôn rơi xuống.
Nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trong gió, nhưng lại mang theo hơi thở nóng bỏng và nặng nề.
Nụ hôn của người đàn ông gần như run rẩy, đầy kìm nén.
Lục Nhiên sững người, ngước mắt lên nhìn người đàn ông.
Cậu ngước mắt nhìn Kỷ Mân.
Vừa ngẩng mặt lên, lại bị bàn tay to của người đàn ông che kín mắt.
Xung quanh là tiếng ồn ào náo nhiệt.
Có cả những người quen chạy đến hỏi cậu có sao không.
Nhưng trong tầm mắt, chỉ còn lại một màn đen ấm áp, khiến người ta an tâm.
Giống như khoang xe tối tăm trên chiếc xe thương vụ màu đen của Kỷ Mân, chưa bao giờ bật đèn.
Trong khoảng yên tĩnh nhưng đầy hỗn loạn này.
Lục Nhiên cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả lên má mình.
Sau đó, một cảm giác nhẹ nhàng hơn cả lông vũ hay cánh hoa, chạm vào đôi môi vẫn còn hơi run rẩy của cậu.
Hương gỗ trầm ấm, mạnh mẽ và bình thản của người đàn ông tràn ngập nơi chóp mũi.
Dần dần, ngay cả tiếng ồn cuối cùng bên cạnh cũng biến mất.
Lục Nhiên vùi mặt vào lồng ngực phập phồng của Kỷ Mân.
Tấm chăn mỏng phủ kín, che đi ánh sáng xung quanh.
Cậu lẳng lặng tựa vào, cảm nhận những cơn đau ảo giác còn lại trong thần kinh sau cú sốc từ vụ tai nạn.
Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, chưa từng buông lỏng, như vẫn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng mất đi rồi lại tìm thấy, không cách nào thoát ra.