“Nhưng khi cha cháu lập gia đình, chuẩn bị kế nghiệp thì ông nội cháu lại cảm thấy ông ấy quá răm rắp nghe lời, không đủ năng lực.”
“Cũng không biết cha cháu thật ngoan hay giả vờ, nhưng cha cháu với ông nội cháu thì gọi dạ bảo vâng, ai cũng khen hiếu thảo.”
Nhưng Thẩm lão gia giữ mãi vị trí chủ tịch, đến khi 70 tuổi cũng không chịu buông tay.
Thẩm Hồng Nguyên đợi mãi, đến khi con trai cả đi học tiểu học, mà mình vẫn ở bị ném ở chi nhánh.
Thẩm lão gia kéo dài quá lâu, bên ngoài bắt đầu râm ran về việc kế thừa nhà họ Thẩm. Tin đồn bên ngoài càng nhiều, Thẩm Hồng Nguyên càng cố gắng lấy lòng cha mình, mong ông cụ nhường lại vị trí.
Nhưng ông càng như vậy, ông cụ nhà họ Thẩm lại càng nhìn không vừa mắt.
Cho đến một lần, ông cụ đi công tác, bị tụt đường huyết, hôn mê phải nhập viện.
Cộng thêm biến chứng tiểu đường, mắt ông gần như mù. Ông cụ vừa nhập viện, nội bộ nhà họ Thẩm lập tức xáo trộn.
Thẩm Hồng Nguyên cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Song có lẽ kìm nén quá lâu, cách hành xử của ông ấy hơi vụng về.
Chưa gì đã vội triệu tập họp hội đồng quản trị, còn tự chuyển vào văn phòng chủ tịch, tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi.
Nhưng khi đó ông còn chưa ngồi nóng ghế, ông cụ đã xuất viện.
Dù gần 70 tuổi, ông cụ vẫn mạo hiểm làm phẫu thuật mắt.
Khi băng mắt còn chưa tháo, ông cụ đã trở lại văn phòng chủ tịch, còn cho người vứt đồ của Thẩm Hồng Nguyên ra ngoài.
Cuộc tranh giành giữa cha con khiến nhà họ Thẩm trở thành trò cười.
Sau đó, mấy người anh em họ của Thẩm Hồng Nguyên đều xuất hiện, nịnh bợ ông cụ biết đâu lại một bước lên mày.
Nhưng ông cụ chẳng chọn ai cả.
Ông nhận ra tầm quan trọng của việc “nuôi kế nghiệp” liền mang cháu trai về nuôi.
Điều này chẳng khác gì giáng thêm một đòn vào Thẩm Hồng Nguyên.
“Làm cha rồi, có lẽ ai cũng thấy con trai mình không vừa mắt khi về già.”
Ông cụ lại lườm Cố Kình một cái, tiếp:
“Nhưng ông nội cháu thật sự rất khó tính. Anh cả cháu, Tinh Dục, ta thấy rất tốt. Có trách nhiệm, năng lực, học một hiểu mười, tuổi tác cũng phù hợp. Khi đó, nếu bồi dưỡng thêm 10 năm là có thể tiếp quản.”
“Nhưng ông nội cháu vẫn không hài lòng, nói đứa nhỏ đó lớn tuổi rồi, nhiễm phải thói hư của cha cháu.”
“Ông ấy lại tìm đến anh hai cháu, nhưng lại thấy đứa nhỏ kia quá nghịch ngợm, quá bướng bỉnh.”
Ông cụ chép miệng, như muốn nói: Ông cụ Thẩm đúng là khó chiều.
Nhưng ông cụ lại im lặng một chút, sau đó thở dài:
“Người già rồi, tận mắt chứng kiến bản thân từ chỗ làm được mọi thứ, trở nên bất lực, cuối cùng đến cả những sinh hoạt cơ bản cũng phải nhờ vào người khác, trong lòng khó mà thoải mái.”
“Ông nội cháu rất kén chọn, nhưng cũng bởi ông không chấp nhận được sự thật rằng mình đã già.”
“Về sau...”
Ông cụ nhìn Lục Nhiên, nói: “Ông nội cháu chọn cháu, vì cháu nhỏ nhất, tính cách còn chưa định hình.”
“Lão già đó, nào phải tìm người thừa kế rõ ràng là muốn nhào nặn thêm một phiên bản của chính mình.”
“Lúc cháu hai tuổi, ông nội cháu đã đón cháu về nuôi. Khi đó mẹ cháu hình như đã làm ầm lên một trận, nhưng cũng không cãi lại được ông ấy.”
Nghe đến đây, Lục Nhiên không khỏi ngạc nhiên.
Cố lão gia nói chuyện một lúc, được Cố Kình đỡ đứng lên đi dạo một vòng, sau đó nhìn Lục Nhiên, mỉm cười:
“Về sau, có lẽ vì cháu khi nhỏ rất quấn người, ông nội cháu có một đứa cháu nhỏ bên cạnh thì trở nên bớt khắc nghiệt hơn.”
Người khi lớn tuổi thường thích hoài niệm chuyện cũ.
Cố lão gia nói chưa đã nghiện, lại kéo Lục Nhiên kể thêm rất nhiều câu chuyện thú vị hồi bé của cậu.
Đến giờ cơm trưa, Cố Chấp chạy vào:
“Ba, vẫn còn nói chuyện sao? ? Đã mấy giờ rồi, ba không đói bụng à?”
“Ai như anh, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn!”
Ông cụ mắng nhẹ. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nói rồi, ông cụ liếc nhìn Cố Chấp, lại nhìn Kỷ Mân đang ngồi yên lặng bên cạnh.
Bỗng ông cụ ghé sát vào Lục Nhiên, nói nhỏ:
“Năm xưa ta và ông nội cháu còn định sẵn hôn ước cho hai nhà.”
“Nhưng sau đó cháu mất tích, thằng Ninh Khải thì đầu óc không ra gì. Ta nghĩ tìm đứa lanh lợi để bù lại cũng được, nên mới đồng ý cho nó qua lại với cái người Nhiễm Nhiễm kia.”
“Bây giờ...” Ông cụ hạ giọng hơn nữa: “Ta thấy cháu cũng không thích Ninh Khải, nhưng Cố Chấp thì hợp tuổi, hồi nhỏ cháu cũng thích chạy theo chơi chung với nó, có thể cân nhắc đấy.”
Ông cụ đang ra sức chào hàng.
Kỷ Mân vốn im lặng từ đầu, lúc này bỗng lên tiếng:
“Ông Cố à, đã đến giờ trưa rồi, chúng cháu không làm phiền nữa.”
“Cháu vội gì?” Ông cụ cười nhìn Kỷ Mân.
“Ông Cố, nhưng cháu không thích chú nhỏ Cố Chấp.”
Lục Nhiên đột nhiên nói.
Ông cụ ngẩn người, bật cười: “Mấy đứa trẻ bây giờ thú vị thật đấy.”
Sau đó, ông cụ giữ hai người lại dùng cơm trưa.
Mãi đến khi ăn xong, ông cụ Cố giữ hai người lại thêm một lát, đến khi buồn ngủ không chống đỡ được nữa, mới để Lục Nhiên và Kỷ Mân rời đi.
Hai ngày trước vừa mới có mưa nhỏ, thời tiết hôm nay cũng còn âm trầm.
Lục Nhiên và Kỷ Mân cùng rời khỏi nhà họ Cố.
Những người khác cũng lần lượt ra về, xung quanh rộn ràng tiếng nói cười.
Lục Nhiên và Kỷ Mân đều không nói gì.
Trong đầu Lục Nhiên vẫn còn đang tiêu hóa những chuyện Cố lão gia vừa nói. Trước khi đến đây, khi nhìn những bức ảnh, Lục Nhiên từng nghĩ, có phải ông nội mình đã từng rất thương yêu mình không.
Nhưng giờ, sau khi nghe Cố lão gia miêu tả, cậu không biết mình nên cảm thấy thế nào.
Ông cụ Thẩm, một người đầy tính kiểm soát, đến cả con trai mình còn không tin tưởng, hiển nhiên việc đưa cậu về nuôi từ nhỏ cũng không phải xuất phát từ tình yêu thương đơn thuần. ( truyện trên app tyt )
Nếu nói thất vọng, thì cũng không hẳn.
Thậm chí, Lục Nhiên cảm thấy như vậy lại hợp lý hơn.
Trong một gia đình như nhà họ Thẩm, nếu có một ông nội vô cùng yêu thương, cưng chiều cậu hết mực, e rằng nghe có vẻ không thực tế lắm.
Lục Nhiên đang mải suy nghĩ.
Kỷ Mân lại đột nhiên lên tiếng: “Những gì ông cụ Cố nói, chỉ là nhận định của ông ấy thôi. Người già rồi, có khi cũng nhớ nhầm.”
Lục Nhiên sững sờ, cúi người, tựa vào lưng ghế xe lăn, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mân, cười hỏi: “Ông chủ, anh đang an ủi tôi sao?”
Kỷ Mân nghẹn lời.
“Đi đứng tử tế vào.” Anh đáp.
Lục Nhiên vẫn tựa vào lưng ghế, không nhúc nhích.
Đột nhiên lại đưa tay muốn sờ tóc Kỷ Mân.
Kỷ Mân nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, thở dài: “Nói đi, đầu tôi đắc tội gì với cậu mà cậu cứ muốn xoa hoài thế?”
Đưa nhỏ bị giữ chặt cổ tay, nhưng không vùng ra, chỉ thốt lên một câu chẳng đâu vào đâu:
“Ông chủ, anh giống gấu nhỏ lắm.”
“...!” Kỷ Mân im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
“Đây là kiểu chửi mới hả?”
Lục Nhiên: “...”
“Ý tôi là, giống loại gấu bông mềm mại, rất đáng yêu.” Cậu giải thích.
Kỷ Mân: “...” Không tài nào liên tưởng bản thân với thứ đó được.
Ra khỏi cổng nhà Cố gia, bên ngoài khá náo nhiệt.
Có một nhóm học sinh cấp hai đang đi chơi xuân, chen chúc trước một cửa hàng lưu niệm nhỏ chọn đồ.
Thẩm Tinh Dục và những người khác cũng vừa đi ra.
Thẩm Tinh Dục liếc nhìn Lục Nhiên từ xa, rồi chủ động bước đến hỏi: “Không về cùng bọn tôi sao?”
Lục Nhiên đang mở cửa xe của Kỷ Mân, nghe vậy thì nhướng mày.
Thẩm Tinh Dục nhẹ giọng: “Tôi cứ tưởng, sau khi nghe xong những lời ông cụ Cố nói, cậu sẽ muốn về nhà xem sao.”
“Không cần.” Lục Nhiên đáp.
Nhưng ngay sau đó, không biết cậu liếc thấy gì qua khóe mắt, bàn chân đang bước lên xe lại rút xuống, hào hứng nói: “Ông chủ, chờ tôi một lát.”