Ăn một miếng, mắt cậu sáng lên luôn, lập tức quay sang nói với Kỷ Mân: “Ông chủ, món này ngon lắm, cũng không quá ngọt.”
Nói rồi cậu lại thử một món khác.
Thấy cậu như vậy, Cố lão gia đột nhiên hỏi:
“Giờ thì thích ăn đồ ngọt rồi à?”
“Dạ?” Lục Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu.
Ông cụ thở dài, nói: “Ông nội cháu bị tiểu đường, mỗi lần đến đây, ăn uống đều rất kỹ lưỡng. Ông ấy không ăn đồ ngọt, nên nhà cháu cũng không làm đồ ngọt.”
Giọng nói của ông cụ chậm rãi:
“Ngày trước, khi cháu đến đây, ta còn hỏi cháu có ăn không, cháu chỉ che miệng lắc đầu.”
Đứa trẻ không ăn, cũng không nhìn bàn đầy đồ ngọt.
Nhưng ông cụ nhìn cậu, luôn cảm thấy cậu thèm.
Nên nhân lúc đứa nhỏ không chú ý, ông đút một miếng bánh ngọt vào miệng nó, mắt nó lập tức sáng lên.
Nhưng khi ông cắt thêm một miếng bánh đưa cho đứa nhỏ ấy, cậu bé vẫn lắc đầu nói không ăn.
Ông thấy lạ, hỏi tại sao.
Khi đó, ông nội Thẩm đang ngồi không xa, chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Cậu bé lén nhìn ông nội mình, rồi nhỏ giọng nói: “Mọi người đều được ăn đồ ngọt, chỉ có ông nội không được ăn, vậy thì tội nghiệp ông nội quá.”
Cậu bé ấy nói: “Con sẽ không ăn, để bầu bạn với ông nội.”
Cố lão gia kể xong chuyện lúc nhỏ.
Nhưng Lục Nhiên suy nghĩ một lúc, chỉ nói: “Cháu không nhớ rõ lắm.”
Lúc này, Thẩm Tinh Dục và mấy người trẻ khác đi vào. Ông cụ nhìn thấy Thẩm Tinh Dục, nói:
“Tinh Dục cũng đến à.”
Rồi nhìn sang mấy người phía sau, ông cười chào: “Người đông thì vui, cùng ngồi ăn đi.”
Được ông cụ mời, không ai dám từ chối.
Dù muốn hay không, mọi người đều ngồi xuống bàn, chọn một vài món ngọt.
Chỉ có Kỷ Mân là không động đũa.
Ngay cả Thẩm Tinh Dục cũng lấy một miếng bánh mousse chanh.
Kỷ Mân vốn chỉ tình cờ liếc qua, nhưng khi thấy miếng bánh trong tay Thẩm Tinh Dục, ánh mắt anh hơi khựng lại.
Miếng bánh trong tay Thẩm Tinh Dục là mousse chanh.
“Không ngờ cậu thích vị này.” Kỷ Mân nói.
Thẩm Tinh Dục không đáp, chỉ chăm chú nhìn ông cụ nhà họ Cố.
Ông cụ thở dài, nhìn sang Lục Nhiên, chậm rãi nói: “Ông thương Nhiễm Nhiễm nhà cháu, nhưng chuyện nhà họ Thẩm quá phức tạp, lần này Cố gia cũng không giúp được gì.”
Nghe vậy, Lục Nhiên khẽ nhướng mày.
Cậu nhìn Thẩm Tinh Dục, lại nghĩ đến việc hôm nay Thẩm Tinh Nhiễm nài nỉ Cố Ninh Khải, liền hiểu ra ông cụ đã hiểu nhầm.
“Ông Cố, hôm nay cháu đến không phải vì nhà họ Thẩm.” Lục Nhiên nói.
“Ồ?” Ông cụ bất ngờ.
Thẩm Tinh Dục bên cạnh không mấy ngạc nhiên.
“Còn nữa.” Lục Nhiên không né tránh những người đang ngồi, thẳng thắn đính chính: “Giờ cháu tên là Lục Nhiên.”
Lần này, ông cụ thực sự ngạc nhiên: “Vẫn chưa đổi lại họ à? Ông nội con mà biết chắc tức đến mức bật nắp quan tài lên mất.”
Trong bàn toàn là hậu bối, chỉ có ông cụ Cố mới dám đùa cợt ông nội Thẩm như vậy.
Những người khác đều cúi đầu im lặng, dù muốn cười cũng phải nhịn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ông cụ ăn thêm một chút, rồi định kéo Lục Nhiên nói chuyện.
Nhưng nhìn những người còn lại, ông cụ lại lẩm bẩm: “Biết sớm cháu không đến vì chuyện nhà họ Thẩm, ông đã không cho mấy đứa này đến.”
Lục Nhiên: “...”
Cậu cứ nghĩ là do Cố Ninh Khải chơi xấu, hóa ra là ông cụ cố tình khiến bầu không khí náo nhiệt, để người nhà họ Thẩm không có cơ hội mở miệng.
“Thôi, mọi người cứ ăn, Tiểu Nhiên, lại đây nói chuyện với ông già này chút nào.”
Ông cụ chống gậy đứng dậy, dẫn Lục Nhiên về lại đại sảnh.
Lúc đi, Lục Nhiên theo bản năng quay lại nhìn Kỷ Mân.
Kỷ Mân cũng đi theo.
Ông cụ nhìn hai người, nhưng không nói gì.
Ra khỏi phòng ăn, ông mới nói: “Cũng đúng, nếu cháu muốn lấp chỗ thiếu hụt của nhà họ Thẩm, trực tiếp tìm Kỷ Mân là được, cần gì phải đến đây gặp ông già này.”
Khi đến chính sảnh, ngoài Cố Kình ra, không còn ai khác. Ông cụ mới hỏi:
“Vậy cháu đến tìm ông là vì chuyện gì?”
Lục Nhiên suy nghĩ một lúc.
Từ khi trở về nhà họ Thẩm, không ai trong gia đình chịu nói về quá khứ của cậu.
Là một đứa trẻ từng bị lạc, Lục Nhiên theo bản năng muốn hỏi nhiều điều.
Ví dụ tại sao cậu bị lạc? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hồi nhỏ cậu là người thế nào?
Nhưng nghĩ kỹ, cậu lại thấy những câu hỏi đó dường như không còn quan trọng.
Hơn nữa, dù Cố lão gia rất ấm áp với cậu, nhưng cũng không phải ông nội cậu.
Lục Nhiên cân nhắc một chút, rồi nói: “Cháu nghe nói hồi nhỏ ông nội thường đưa cháu đến đây.”
“Cháu nhận được ảnh ông gửi, cho nên cháu muốn…muốn?”
“Cháu muốn hỏi, ông nội cháu là người như thế nào đúng không?” Cố lão gia tiếp lời.
Lục Nhiên sững người, rồi nhẹ gật đầu.
Ông cụ thở dài, nhìn đứa nhỏ trước mặt, đã trưởng thành, có chút đau lòng. Một đứa nhỏ lưu lạc từ bé, vốn không có duyên với tình thân.
Khó khăn lắm mới được trở về, nhưng lại phát hiện ra rằng người thân mang chung dòng máu còn chẳng bằng người dưng.
Thất vọng đến mức, ngay cả họ của mình cũng không muốn đổi lại.
Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp chung với trưởng bối trong quá khứ, cậu vẫn không thể ngăn mình tìm đến hỏi.
Chỉ là, người trong ảnh từ lâu đã nằm sâu dưới đất.
Đứa nhỏ muốn biết về những chuyện cũ, nhưng phải vòng vèo đi hỏi một người lớn khác không phải người nhà.
“Ta và ông nội cháu khi còn trẻ cùng nhau làm ăn, ông nội cháu là tiền bối của ta, cũng là một người bạn rất tốt.”
Ông cụ ngừng một lúc, rồi nói thẳng: “Nhưng ông nội cháu, đúng thật là một người không ra gì.”
Nghe đến đây, Lục Nhiên chẳng có phản ứng gì.
Cố Kình đứng bên cạnh thì ngượng ngùng ho khan vài tiếng, cảm thấy ông già nhà mình nói thế sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.
Ai lại nói xấu người thân của đứa trẻ ngay trước mặt nó như vậy?
Nếu có nói, cũng phải chọn những điều tốt đẹp để kể.
Thấy con trai ho, ông cụ lườm một cái, mắng: “Cha thế nào thì nhìn con trai sẽ biết!”
“Nhìn cái dáng dấp ngốc nghếch của con trai nhà anh, đủ hiểu làm bổ cũng chẳng ra hồn.”
Cố lão gia lại chỉ vào Cố Kình mà mắng thêm một tràng.
Cố Kình càng thêm xấu hổ.
Một câu này, không chỉ mắng Cố Kình, mà còn kéo cả Thẩm Hồng Nguyên vào mắng ké.
Lục Nhiên nghe lại cảm thấy thú vị.
Cậu không nhịn được, ghé tai Kỷ Mân thì thầm: “Ông Cố thú vị thật, ngay cả mình cũng mắng.”
Theo logic của ông cụ, Cố Ninh Khải không ra gì là do Cố Kình không ra gì, mà Cố Kình không ra gì thì chẳng phải là ông cụ làm cha cũng chẳng ra sao?
Cố lão gia: “...”
“Cháu thật điềm nhiên, còn thấy vui vẻ nữa chứ.”
Ông cụ nhấp một ngụm trà, nói: “Cha cháu làm việc không ra gì, nhưng có một người cha như vậy cũng khó trách.”
“Khi còn trẻ, ông nội cháu rất giỏi làm ăn, bận bịu không ngừng, tự mình gây dựng nên cơ đồ của nhà họ Thẩm.”
Ông cụ liếc nhìn Kỷ Mân, tiếp: “Hồi đó, Kỷ gia còn định kéo ông Thẩm về làm cho mình, nhưng ông ấy bướng, kiên quyết từ chối.”
Nói đến đây, ông cụ lại nhìn Kỷ Mân với Lục Nhiên cười cười: “Thế nên... Tiểu Nhiên hồi nhỏ chưa từng đến nhà họ Kỷ chơi.”
Kỷ Mân: “...” Cái này không cần nhấn mạnh cũng được.
Chọc cười xong, ông cụ quay lại chủ đề chính: “Hồi trẻ thì giỏi, nhưng về già thì khó tránh hồ đồ.”
“Lúc đó nhà họ Thẩm đang phát triển, nhưng ông nội cháu lại già rồi, còn mắc bệnh tiểu đường.”
“Nhà họ Thẩm là do ông ấy một tay gây dựng, nhưng khi chọn người kế nghiệp, ông ấy lại cực kỳ không hài lòng với cha cháu.”
“Cha cháu hồi trẻ cũng có chí hướng, có sức trẻ, nhưng ông nội cháu lại không thích, cứ ép cha cháu phải đi theo kế hoạch của mình, uốn nắn ông ấy thành người ngoan ngoãn.”