Lục Nhiên vừa bước vào cửa, đã nghe thấy cảnh cha mắng con.
Thấy cậu tò mò, Kỷ Mân ra hiệu cho cậu cúi đầu, rồi ghé tai nói: “Đó là ba của Cố Ninh Khải, anh cả của Cố Chấp, tên Cố Kình. Em phải gọi một tiếng bác cả.”
Lục Nhiên gật đầu, lại ngẩng lên nhìn.
Cậu vốn ít tiếp xúc với những tình huống gia đình như vậy.
Ngoài việc từng thấy bạn cùng lớp bị phụ huynh mắng, thì còn có cảnh Thẩm Hồng Nguyên mắng Thẩm Tinh Dục hoặc Thẩm Tinh Trác thôi.
Nhưng Lục Nhiên nhìn một chập, phát hiện cảnh tượng trước mắt khác hẳn những gì cậu từng chứng kiến.
Dù ông cụ Cố đang nổi giận, nhưng không giống Thẩm Hồng Nguyên chỉ đơn thuần trút giận.
Ông rõ ràng là bị con trai làm cho tức đến mức không nhịn nổi, miệng thì chửi mắng, nhưng từng lời từng chữ đều mang ý nghĩa “hận sắt không thành thép”.
Còn cha của Cố Ninh Khải, tuy đang bị mắng, nhưng rõ ràng lại quan tâm đến sức khỏe của ông cụ hơn.
Lục Nhiên nhìn đến xuất thần..
Kỷ Mân liền khựng lại, không lập tức lên tiếng.
Anh biết, vì Lục Nhiên chưa từng có những trải nghiệm như vậy nên cậu rất tò mò về cảnh tượng gia đình thế này.
Nhưng mà đứa nhỏ cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không hề có ý muốn tham gia hay thử trải nghiệm.
Nhưng cậu chỉ đứng từ xa quan sát, không hề tỏ ra muốn tham gia hay thử nghiệm.
Bị mắng một hồi, Cố Kình quay đầu lại, nhìn thấy hai người đứng đó thì gương mặt già nua đỏ bừng lên, vội nói với ba mình: “Ba à, vãn bối cũng ở đây, ba đừng mắng con nữa.”
Cố lão gia quay đầu, nhìn thấy Kỷ Mân và Lục Nhiên, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Đến rồi à.”
Tầm mắt ông lão dừng lại trên mặt Lục Nhiên một lát, nhưng không nói gì.
Kỷ Mân dẫn Lục Nhiên bước lên phía trước, vừa định mở miệng.
Bất chợt, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào đại sảnh.
Mùi này quá nồng, khiến tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay về phía cửa đại sảnh.
Cố lão gia thậm chí còn lẩm bẩm: “Năm nay ủ phân sao mà hôi thế…”
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm trong bộ dạng tả tơi bước vào.
Toàn thân cả hai đầy những vết bẩn màu nâu, đầu tóc dính đầy rơm rạ còn lấm lem những thứ không rõ là gì nữa.
Nhìn thấy họ trong bộ dạng này, cả đại sảnh đều sững người.
Cố Ninh Khải vừa thấy Lục Nhiên cũng có mặt, biết mình đến đúng lúc.
Dù hôm nay bất kể Lục Nhiên đến đây vì mục đích gì, chỉ cần hắn mách tội, thì cậu ta cũng phải cuốn xéo!
Nghĩ vậy, hắn kéo theo Thẩm Tinh Nhiễm tiến lên, Thẩm Tinh Nhiễm cúi gằm mặt, tràn đầy xấu hổ.
Cố Ninh Khải ngẩng cao đầu, chỉ vào mình để cha và ông nội thấy rõ bộ dạng hiện tại, rồi lớn tiếng: “Ông nội! Tất cả đều do cậu ta!”
Hắn chỉ thẳng về phía Lục Nhiên sau lưng Kỷ Mân:
“Cậu ta vô duyên vô cớ đẩy cháu xuống hố phân!”
“Đây là nhà của Cố gia của chúng ta! Mà cậu ta dám to gan như vậy, còn có coi Cố gia ra gì không?”
Cố lão gia tử và Cố Kình nghe vậy đều sững sờ, cùng quay nhìn Lục Nhiên phía sau Kỷ Mân.
Ông cụ nhíu mày nhìn Cố Ninh Khải trước, nói: “Mày đang nói nhăng cuội gì vậy? Đẩy chúng mày xuống hố phân?”
Rồi ông chỉ tay về phía Lục Nhiên, lắc đầu: “Mày không nhìn xem cậu nhóc này gầy yếu thế nào, mày một người đủ sức đánh bay hai đứa nó, sao có thể đẩy mày xuống hố phân?”
Cố Ninh Khải đơ người.
Lục Nhiên nghe vậy chớp chớp mắt, lại dịch sát vào Kỷ Mân hơn,trông lại càng nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương.
Khi thấy mọi người nhìn mình, cậu thậm chí còn nhăn mũi, trà trong trà nói: “Ấy, ông chủ, trên người họ là thứ gì thế, sao mà hôi quá, thật kinh tởm quá!”
Cố Ninh Khải và Trầm Tinh Nhiễm bị Lục Nhiên tự tay đẩy vào hố phân: “…” - Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~ ( truyện trên app tyt )
Kinh tởm?
Cậu còn biết nó kinh tởm sao?
Cậu tự tay đẩy bọn tôi xuống, còn hỏi trên người chúng tôi là gì?
“Không phải, ông nội, sao ông có thể nói vậy?”
Cố Ninh Khải cố tình không rửa sạch mình, kéo theo Thẩm Tinh Nhiễm tới đây để tố cáo.
Nhưng ông nội hắn lại không tin?
“Thôi đi, một thằng đàn ông mà ra thành bộ dạng này mà còn mặt mũi nói hả!” Cố Kình không nở nhìn che che mắt.
Nghe cha mình nói vậy, Cố Ninh Khải hoàn toàn không kìm được: “Nếu không phải cậu ta, con và Nhiễm Nhiễm sao lại phải mang cái bộ dạng này vòng ra từ phía sau trường bắn cung!”
Hắn tức tối gào lên xong, chỉ thấy cái tên yếu đuối kia đối diện dường như bị dọa sợ, vội kéo xe lăn của Kỷ Mân lùi lại mấy bước.
Cậu còn nhăn mũi, ấm ức nói: “Ông chủ, họ hung dữ quá, hay là chúng ta đi thôi.”
“Thôi đi! Xem bản thân mình dọa người ta ra thành như thế nào rồi kìa!” Cố Kình lập tức mắng.
Cố lão gia thì sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Cố Ninh Khải: “Mày vòng ra từ phía sau sân bắn cung?”
Cố Ninh Khải thấy có hy vọng, vội đáp: “Đúng ạ! Bên đó rất nhiều người đã nhìn thấy bộ dạng này của cháu, đều…”
Câu tự minh oan còn chưa nói hết, ông cụ đã giơ gậy đập tới: “Tao đánh chết cái đồ mất mặt này! Mày làm mất hết mặt mũi Cố gia rồi!”
Rõ ràng có thể tự mình tắm rửa sạch sẽ trước thế mà lại cố ý bẩn thỉu tới đây mách lẻo.
Không mất mặt thì là gì!
Cố Kình thấy vậy, vội kêu người lôi Cố Ninh Khải ra ngoài.
Lập tức có vài người giúp việc vào, người lau sàn, người mở cửa thông gió.
Mãi một lúc sau, đại sảnh mới trở lại yên bình.
Cố lão gia rót thêm một tách trà, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên đối diện.
Trên mặt ông cụ không còn vẻ giận dữ, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cậu nhóc nhà họ Thẩm, Ninh Khải nói đúng không? Là cháu đẩy bọn chúng?”
Bị hỏi, đầu sỏ vừa nãy còn giả bộ ngây thơ, nay lại thản nhiên đáp: “Dạ, đúng ạ, không chỉ đẩy, cháu còn dội cả nước phân lên người họ.”
Kỷ Mân vừa định nói giúp Lục Nhiên: “…”
Nhưng không ngờ, nghe vậy ông cụ nhà họ Cố lại bật cười.
Ông cầm tách trà, chỉ vào Lục Nhiên nói với Cố Kình: “Thằng bé này đúng là gan to, chắc chắn là thật rồi.”
Cố Kình vội nói lời xin lỗi: “Ông cụ già rồi, mắt kém không nhận ra người, mong cậu đừng để bụng.”
Ông cụ nhà họ Cố lại liếc con trai mình một cái, nói:
“Nếu dễ nhận ra thế, cha nó đã không tìm suốt bao nhiêu năm mà vẫn không gặp rồi.”
Nói xong, ông cụ giơ tay về phía Lục Nhiên, bảo: “Lại đây, cho ta xem nào.”
Lục Nhiên cúi đầu nhìn Kỷ Mân, rồi bước lên phía trước.
Cố lão gia nắm lấy cổ tay Lục Nhiên, rồi nhận kính lão từ tay người giúp việc, cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cậu.
Nhìn một hồi lâu, ông cụ nhà họ Cố thở dài, nói: “Lớn nhanh thật, lần trước cháu đến đây... chỉ cao vừa hơn mặt bàn này một chút.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay làm động tác so sánh.
Lục Nhiên chưa bao giờ gặp phải tình huống ấm áp như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Kỷ Mân.
Kỷ Mân ngồi không xa, mỉm cười nhìn cậu.
Ông cụ kéo kính lão xuống, nhìn hai người, nhưng không nói thêm gì.
Lúc này, Cố Kình lên tiếng nhắc nhở: “Ba, sáng giờ ba chưa ăn gì, nên ăn chút gì đó rồi.”
Cố lão gia gật đầu: “Vậy hai người các cậu cùng đi.”
Lục Nhiên vốn nghĩ bữa sáng của người già sẽ rất thanh đạm. Nhưng khi đến phòng ăn, cậu ngạc nhiên khi thấy toàn bàn đều là đồ ngọt.
Cố Kình giải thích: “Người già thường như trẻ nhỏ, thích ăn đồ ngọt, nhưng lại không thể ăn nhiều, chỉ ăn một chút vào buổi sáng thôi.”
Kỷ Mân đã quen với thói quen này của ông cụ, ngồi xuống bàn nhưng không động đến đồ ngọt.
Lục Nhiên thì lại hơi đói.
Cậu không khách sáo, bưng một bát chè bưởi lên ăn.