Nhưng dù kinh ngạc, vệ sĩ vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là bảo vệ phía Lục Nhiên. Thấy có người xuất hiện từ con đường nhỏ bên cạnh, vệ sĩ lập tức nhắc nhở: “Cậu Lục Nhiên, có người đến!”
*
Người đến là Kỷ Nguyệt.
Con trai bà được mời đến Cố gia, bà cũng đi theo. Nói gì thì nói, bà cũng là bậc trưởng bối, nghe thấy tiếng thét chói tai của Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm, theo bản năng đi tới xem chuyện gì đang xảy ra.
Ai ngờ, vừa bước tới, bà đã thấy Lục Nhiên.
Kỷ Nguyệt cau mày, định xem Lục Nhiên lại đang giở trò gì.
Nhưng mà Lục Nhiên thấy bà trái lại không hề né tránh, thậm chí còn xách thêm một cái thùng bên cạnh, hắt lên người Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm.
Một mùi hương “ấn tượng” phả tới theo từng động tác của Lục Nhiên.
Ý thức được thứ mà Lục Nhiên đang dội lên người hai người kia là gì, toàn thân Kỷ Nguyệt như hóa đá.
*
Nghe tiếng vệ sĩ, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyệt.
“Cô của ông chủ, cô có chuyện gì sao?”
Nhìn cái xô trong tay Lục Nhiên.
Lại nhìn sang hai người Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm đang thảm hại không tả xiết.
Trong khoảnh khắc này, Kỷ Nguyệt bỗng hiểu ra ý nghĩa của chữ “kiềm chế” mà Lục Nhiên từng nhắc đến.
Thấy có người lớn trong nhà xuất hiện, Cố Ninh Khải lập tức tìm cách cầu cứu: “Cô nhỏ, cô nhìn xem cậu ta...”
Lục Nhiên cũng liếc nhìn Kỷ Nguyệt.
Kỷ Nguyệt nhìn Lục Nhiên đang xách xô trong tay, đột nhiên bật cười đầy ngượng ngập: “Ha, ha! Thanh niên bây giờ biết chơi thật, chơi vui quá... mấy đứa cứ chơi nhé, cô không làm phiền đâu, ha ha ha...”
Nói xong, bà vội vã bước nhanh, đôi giày cao gót nện trên đất phát ra những tiếng “cộp cộp”.
***
Trong khu vực bắn cung, Cố Chấp khó khăn lắm mới dỗ dành được cơn giận của Thẩm Tinh Dục và Thẩm Tinh Trác.
Kỷ Mân đang thắc mắc không biết tại sao Lục Nhiên vẫn chưa quay lại.
Anh quay đầu, thấy đứa nhỏ chậm rãi bước vào.
Ai kia cúi đầu, như muốn che giấu cảm xúc trên gương mặt mình, trên người chỉ còn mặc chiếc áo thun dài tay, chiếc áo khoác ngoài đã không còn.
Khi cậu đến gần, Kỷ Mân mới nhận ra quần và giày của cậu đều lấm lem.
Nhận thấy trạng thái cảm xúc của Lục Nhiên có vẻ không ổn, Kỷ Mân hỏi: “Sao thế?”
“Ông chủ, áo khoác của tôi bị bẩn rồi, tôi muốn ra xe thay đồ.”
Lục Nhiên đáp, giọng nói đã trở lại bình thường, chỉ là hơi khàn khàn..
Kỷ Mân nhíu mày. - Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~
Đi quanh ruộng một vòng, giày bị bẩn là chuyện bình thường, nhưng sao quần áo cũng dính bẩn?
Anh nhìn vệ sĩ đi theo sau Lục Nhiên.
Vẻ mặt người nọ như đi vào cõi thần tiên, không biết đang nhớ lại cảnh tượng khiếp sợ gì.
Kỷ Mân đành thu ánh mắt về, đưa tay ra nói với Lục Nhiên: “Lại đây.”
Bàn tay của đứa nhỏ đưa qua, lạnh buốt như vừa bị rửa qua nước đá.
Khi kéo cậu đến gần, Kỷ Mân ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt cậu đỏ hoe.
Kỷ Mân thoáng sững sờ.
Từ khi biết Lục Nhiên tới giờ, anh thấy đứa nhỏ cười lớn, tức giận, thậm chí là buồn bã nhưng mà chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ như sắp khóc tới nơi như thế thế này.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Kỷ Mân trầm xuống, nhưng rồi lập tức dịu lại.
Đứa nhỏ khàn giọng nói: “Tôi làm bẩn giày rồi.”
Kỷ Mân ngây người một lúc, rồi không nhịn được muốn bật cười.
Anh nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh có vết chai mỏng của ai kia, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một đôi giày thôi, đáng để cậu thành ra thế này sao? Giày là để đi, bẩn là chuyện bình thường, bẩn thì cứ bẩn. Nhìn cậu hai hôm nay đi cũng không dám đi, chạy không dám chạy, nhảy cũng không dám nhảy.”
“Nhưng… là người khác làm bẩn.”
Lục Nhiên cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem của mình.
Kỷ Mân cũng chú ý.
Từ hôm qua, khi Lục Nhiên mang đôi giày này, cậu luôn nâng niu, đến mức đi đứng cũng cẩn thận hơn.
Bây giờ, đôi giày này lại đến mức thảm không nở nhìn.
“Ai bắt nạt cậu?” Kỷ Mân hỏi.
Lúc này, những người trong sân bắn cung cũng để ý đến Lục Nhiên.
Nghe thấy Kỷ Mân hỏi vậy, Cố Chấp, Thẩm Tinh Dục, Thẩm Tinh Trác và cả quản gia vừa đến đều vây quanh.
Nhìn bộ dạng của Lục Nhiên, người lo lắng nhất là quản gia.
Theo lý mà nói, ông đã đưa người đi, phải đưa về nguyên vẹn giao lại cho Kỷ Mân. Ấy thế mà, ông chỉ rời đi một chút, sao lại xảy ra chuyện thế này!
“Tôi không bị bắt nạt.” Lục Nhiên lầm bầm: “Là Thẩm Tinh Nhiễm hắt cà phê lên giày tôi.”
Mọi người nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng chịu nói ra nỗi uất ức.
Nhưng họ lại thấy cậu vẫn đỏ mắt, vẻ mặt đau lòng nhìn đôi giày bị bẩn, mà miệng thì nói: “Sau đó tôi đã đẩy cậu ta và Cố Ninh Khải vào hố phân.”
Mọi người: “???”- Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~
Lại nghe ai kia mang bộ dạng uất ức lớn như thế, lạnh lùng nói: “Tôi còn dội hết nước phân tưới rau trong ruộng lên người họ.”
Mọi người: “...”
Rốt cuộc là ai mới bị uất ức đây!
Quản gia cũng ngây người.
Ông có nghe lầm không?
Đẩy người ta vào hố phân?
Tuyệt nhất là, không chỉ đẩy, mà còn dám nói thẳng ra? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lại còn ở ngay trong nhà chính của Cố gia nữa chứ!
Quản gia trong chốc lát, thật sự không biết nên biểu cảm thế nào.
Lúc này, giọng người đàn ông ngồi trên xe lăn vang lên: “Đúng là hơi quá đáng.”
“Chờ gặp ông Cố, tôi sẽ thay cậu kể tội.”
Mọi người: “...”
Kể tội thay ai?
Có phải họ nghe nhầm rồi không?
Bỏ lại đám người đang dại ra, Kỷ Mân dẫn Lục Nhiên ra xe thay đồ.
Chờ Lục Nhiên thay xong đồ và giày, chui ra khỏi xe, sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào.
Kỷ Mân nhìn cậu, bật cười: “Thật sự giận thế à?”
Đứa nhỏ không nói gì, cúi đầu, dùng túi đựng đôi giày bẩn. Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Không biết có giặt sạch được không.”
Kỷ Mân nhận ra đôi giày này chính là quà sinh nhật mình tặng Lục Nhiên, buột miệng nói: “Không giặt sạch thì vứt đi, mỗi năm đều có.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Kỷ Mân khựng lại một chút.
Giày thì tất nhiên không chỉ mua mỗi năm một đôi.
Mỗi năm một lần, chỉ có quà sinh nhật.
Kỷ Mân ngẩng đầu, quả nhiên thấy ai kia đang nhìn mình chằm chằm.
“Khụ... Ý tôi là, chỉ là đôi giày, không cần quá bận tâm đâu.”
Kỷ Mân cố gắng giải thích.
Lục Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Nếu đã thay xong quần áo, vậy đi thôi, giờ này Cố lão gia cũng dậy rồi.”
Kỷ Mân nói xong, chủ động điều khiển xe lăn đi về phía trước..
Sau lưng anh, đứa nhỏ nhảy hai ba bước lên, lại đưa tay định sờ đầu anh.
Kỷ Mân nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay ai kia, bất đắc dĩ nói: “Lại muốn làm gì?”
“Cho tôi sờ chút đi, ông chủ!” Lục Nhiên nài nỉ.
Đúng lúc này, quản gia đứng bên cạnh lên tiếng, giọng điệu hơi ngượng ngùng: “Lão gia dậy rồi, mời ngài Kỷ và cậu Thẩm qua gặp.”
Nghe vậy, Kỷ Mân mới buông tay đứa nhỏ ra.
Khi theo quản gia vào đại sảnh, mới phát hiện trong đó cũng khá đông người.
Cố lão gia đã hơn bảy mươi tuổi, sức khỏe không còn tốt, tay chống gậy ngồi trên ghế.
Tóc ông bạc trắng thưa thớt, trên tay cầm tách trà nhấp từng ngụm, mọi cử động đều mang theo nét chậm rãi đặc trưng của người già.
Trước mặt ông, một người đàn ông trung niên cúi đầu nghe trách mắng: “Phải, phải, con cũng không ngờ nó lại liên lạc với truyền thông bên ngoài gây áp lực cho ba.”
Nghe vậy, Cố lão gia ngẩng đầu khỏi tách trà, nhìn chằm chằm người trung niên một lúc, rồi đột nhiên giơ gậy định đánh.
“Gây áp lực cho tôi? Đây là gây áp lực cho tôi hả?” Giọng ông cụ tức đến lạc điệu: “Bây giờ Cố gia giao cho anh quản, con trai anh làm phản, ép anh tới mức này mà anh còn đứng đây gật gật cái gì hả?”