Vừa nói vừa liếc nhìn con đường lát đá cuội dưới chân Lục Nhiên, như thể hiểu ra vấn đề: “Là vì ngồi xe lăn nên không đi được, đúng không?”
Lục Nhiên liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt kỳ quặc phản pháo: “Giờ thì cả nấm kim chi cũng biết nói à?”
Ba chữ “nấm kim chi” vừa thốt ra, mặt mày Cố Ninh Khải đỏ bừng luôn: “Cậu!”
Lục Nhiên không muốn dây dưa thêm, chỉ chế giễu một câu, rồi tiếp tục đi về phía khu bắn cung.
Nhưng đây là khu vực khác của khuôn viên, phía trước là những thửa ruộng trồng rau, giữa ruộng và sân bắn cung có một bức tường cao chắn ngang, cần phải vòng qua.
Lục Nhiên đang định tính toán xem nên đi đường nào thì nghe thấy Cố Ninh Khải bước tới gần, nói: “Sao rồi, hôm nay gặp được ông tôi chưa?”
Lục Nhiên khẽ nhướng mày.
Cố Ninh Khải lập tức cười đắc ý: “Cậu nghĩ tất cả những người có mặt trong sân hôm nay là ai mời tới? Biết cậu đến đây, tôi không làm khó cậu một chút thì tôi có lỗi với cậu quá!”
Lục Nhiên nhíu mày. Hèn gì hôm nay ông cụ Cố mãi không xuất hiện.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Cố Ninh Khải cười: “Cứ từ từ mà đợi.”
“Ninh Khải, anh đang nói với cậu ta gì vậy?”
Thẩm Tinh Nhiễm bưng cà phê đi tới.
Hai ngày qua, tâm trạng của hắn cực kỳ bức bối. Lần trước gặp nhà Lino, hắn bị Lục Nhiên chơi cho một vố.
Sau đó, Thẩm Hồng Nguyên để mời nhà Lino quay lại nhà họ Thẩm, còn cố ý đẩy hắn ra ngoài.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy mình như một người thừa trong nhà họ Thẩm. Hắn biết rõ Thẩm Hồng Nguyên coi trọng điều gì nhất, nên hôm nay mới hạ mình tìm đến cầu xin Cố Ninh Khải vì chuyện của nhà họ Thẩm.
Nhưng vừa bước tới, hắn lại nhìn thấy gì đây?
Lục Nhiên đang đi đôi giày nào?
Đó chẳng phải là mẫu giới hạn mới ra của thương hiệu N sao? Hàng giả?
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn kỹ hơn, cố tìm kiếm dấu vết của một đôi giày nhái rẻ tiền. Nhưng rất tiếc, hắn chẳng tìm thấy gì cả.
Thẩm Tinh Nhiễm đã thấy qua nhiều món đồ xa xỉ.
Hắn nghĩ rằng bản thân sẽ không dễ gì bị một đôi giày làm cho mất bình tĩnh.
Song trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao, cảm giác khó chịu trong lòng hắn chẳng giống như ghen tị mà lại gần giống với nỗi buồn.
Hiện tại, hắn đã trở thành kẻ ngoài rìa trong nhà họ Thẩm, phải nhờ cậy Cố Ninh Khải để cố gắng lấy lại vị trí của mình.
Còn Lục Nhiên thì sao? - Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~
Cậu ta lại đang mang trên chân đôi giày mà hắn cũng không thể có được.
Cậu ta giống như đang từng bước trở về hình ảnh của cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Thẩm ngày xưa.
Như thể...
Số phận cuối cùng cũng quay trở về đúng quỹ đạo, Lục Nhiên vốn dĩ nên là như vậy.
Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được mà đoán, đôi giày này rốt cuộc là ai mua cho Lục Nhiên?
Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được mà tự hỏi, ai đã mua đôi giày đó cho Lục Nhiên?
Là Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Dục, hay là Thẩm Hồng Nguyên?
Hoặc có khi nào là Thẩm phu nhân, lén lút mua đồ cho Lục Nhiên mà không ai hay biết?
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân Lục Nhiên, cố gắng tìm lại cảm giác ưu việt trước mặt cậu ta.
Cuối cùng, hắn cũng miễn cưỡng tìm được chút tự mãn.
Đôi giày này đúng là hàng thật, rất đắt.
Nhưng rõ ràng Lục Nhiên mang nó rất cẩn thận. Bề mặt giày bằng da lộn màu trắng sạch bong, từ khi đi từ khuôn viên Cố gia tới giờ, không hề vấy chút bùn đất.
Cẩn thận đến mức...
Như thể cả đời này chỉ mang được một đôi giày tử tế.
“Giày đẹp đấy.” Thẩm Tinh Nhiễm cười, nhìn Lục Nhiên đầy ý vị thâm trường: “Cậu biết giữ gìn như vậy là đúng rồi.”
Nói xong, hắn kéo tay Cố Ninh Khải, định quay người rời đi.
Nhưng ngay khi xoay người, cốc cà phê trên tay hắn lại khẽ nghiêng.
Chất lỏng màu nâu rất vô tình từ trong cốc hắt hết về phía giày của Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhanh chóng lùi lại một bước, song phần mũi giày trắng tinh vẫn bị vấy bẩn.
Chất lỏng màu nâu sẫm chảy dọc theo phần mũi giày, thấm vào lớp da lộn, tạo thành những vệt bẩn khó coi.
“Ôi, không cẩn thận rồi.” Thẩm Tinh Nhiễm cười giả tạo, nói: “Anh trai chỉ là vô ý thôi, anh đừng để bụng nhé.”
Hắn vừa nói vừa khoác vai Cố Ninh Khải, tiếp tục rảo bước về phía trước.
Hiện tại đang ở nhà Cố gia, hắn mới dám làm càn.
Dù sao, đây là địa bàn của Cố Ninh Khải, hơn nữa hôm nay Lục Nhiên còn đến đây gặp Cố lão gia để hỏi chuyện.
Vậy nên Lục Nhiên nhất định sẽ không làm gì quá đáng.
Chắc chắn là không...
Đột nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy da đầu mình đau nhói.
“Á!” Hắn hét lên một tiếng, vô thức muốn quay đầu lại, nhưng phát hiện tóc mình đã bị túm chặt.
Giọng nói trầm thấp, đầy âm u của Lục Nhiên vang lên từ phía sau: “Này, mày làm bẩn giày tao rồi.”
Thẩm Tinh Nhiễm hoảng hốt: “Chỉ là một đôi giày thôi mà, mày...”
Nhưng Lục Nhiên không cho hắn cơ hội nói hết câu, túm lấy tóc hắn, kéo thẳng đến thửa ruộng bên cạnh.
Lực kéo từ phía sau rất mạnh.
Thẩm Tinh Nhiễm vừa cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, vừa không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Lục Nhiên.
Trước đây, hắn từng bị Lục Nhiên hành hạ khi nổi điên nhưng lần này thì hoàn toàn khác.
Ngày trước, dù là trước hay trong cơn tức giận, Lục Nhiên đều rất bình tĩnh. Chính vì sự bình tĩnh ấy mà những gì cậu làm sau đó càng khiến người khác bất ngờ hơn.
Thẩm Tinh Nhiễm đôi lúc thậm chí cảm thấy, khi đó Lục Nhiên chẳng hề giận, cũng không buồn hay tức gì cả.
Có lẽ chỉ đơn giản là muốn tìm một lý do để trừng trị họ mà thôi.
Tuy nhiên bây giờ, cảm nhận được lực kéo mạnh trên da đầu, cộng với... tiếng thở nặng nề như đang tức giận.
“Mày, mày muốn làm gì?” Giọng Thẩm Tinh Nhiễm run rẩy.
Cố Ninh Khải cũng vội vàng đuổi theo: “Lục Nhiên! Đây là Cố gia của chúng tôi đó!”
Bước chân của Lục Nhiên cuối cùng dừng lại. Đôi giày trên chân dính đầy bùn từ ruộng, bẩn đến mức không nỡ nhìn.
“Cố gia của các người? Thế thì tốt, để mày thử trước.” Giọng nói của Lục Nhiên trầm thấp.
“Thử gì?” Cố Ninh Khải mờ mịt.
Tầm mắt từ từ chuyển qua chỗ Lục Nhiên vừa dừng lại – ngay mép một thửa ruộng. Ở đó có một đống trông như cỏ mục và bùn đất trộn lẫn.
Cố Ninh Khải hiếm khi ra vườn, nên không biết đó là gì.
Chỉ có một dự cảm xấu trỗi dậy. Bởi vì đống đó bốc ra một mùi khó tả, còn bốc khói như đang lên men.
Giây tiếp theo, Cố Ninh Khải cảm giác mình bị đá một cái thật mạnh. Hắn cố giữ thăng bằng, nhưng lại bị đá thêm một phát nữa, cả người ngã cắm đầu vào đống hỗn hợp không tên đó.
Ngay sau đó, Lục Nhiên lại đá một cú nữa, Thẩm Tinh Nhiễm cũng rơi vào đống phân.
Vừa đá, vừa gằn giọng, giọng run rẩy như một đứa nhỏ sắp bật khóc: “Bọn mày làm bẩn giày tao!”
Đạp xong, vẫn thấy chưa hả giận, nhìn xung quanh. Cuối cùng, tầm mắt rơi vào một cái xô trắng lớn trong ruộng.
Trong đó có nửa thùng chất lỏng màu nâu đục, còn cắm một cái môi cán dài bằng sắt.
Lục Nhiên sải bước đến, xách thùng lên, dốc thẳng xuống đống phân! - Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~
Thẩm Tinh Nhiễm và Cố Ninh Khải vừa ló đầu ra từ đống phân đã bị dội thẳng.
Hai người bị dội cho ngẩn ngơ.
Ngay cả khi Lục Nhiên dội xong, họ vẫn không hiểu mình vừa bị dội cái gì. Thẩm Tinh Nhiễm chỉ biết đưa tay lau lung tung trên mặt.
Lau xong, nhìn chất lỏng nâu đục trên tay, thoạt nhìn giống cà phê, nhưng lại đục hơn.Nhìn kỹ, hắn thấy trong đó có vài mẩu đỏ đỏ, như mảnh vụn của ớt đã nghiền nát.
Ớt?
Hắn ngơ ngác hỏi: “Sao lại có ớt ở đây?”
Vệ sĩ phía sau hoàn toàn không theo kịp động tác của Lục Nhiên. Trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm ngã sấp xuống đống phân.
Đó là thiếu gia của Cố gia đấy!
Vậy mà ở ngay nhà Cố gia, lại đá người kế thừa tương lai của dòng tộc vào đống phân, đúng là chiêu này thần sầu quá mà.