“Ừm…” Lục Nhiên hơi dơ dự một hồi mới lên tiếng: “Tôi sẽ về nhanh thôi.”
Lần này đến, xuất phát từ sự tôn trọng đối với Cố lão gia, nên Kỷ Mân chỉ dẫn theo một trợ lý và một vệ sĩ..
Anh để vệ sĩ đi theo Lục Nhiên.
Nhìn bóng dáng Lục Nhiên rời khỏi sân bắn cung, Kỷ Mân cũng không còn hứng thú ở lại. Anh điều khiển xe lăn, lui về khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, Cố Chấp xuất hiện. Anh ta thò đầu vào, cười cười nói: “Ồ, đông đủ nhỉ.”
Thấy đối phương, Thẩm Tinh Dục lễ phép gọi: “Chú nhỏ.”
Thẩm Tinh Trác không tình nguyện nhưng cũng miễn cưỡng gọi theo.
Kỷ Mân bây giờ nhìn Cố Chấp chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, hoàn toàn làm ngơ.
Cố Chấp không để bụng, chỉ đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu rồi?”
Vừa nghe câu này, Thẩm Tinh Dục và Thẩm Tinh Trác đều đồng thời trả lời. Chỉ là câu trả lời lại hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Tinh Dục vô thức nói: “Đi cánh đồng bồ công anh rồi.”
Thẩm Tinh Trác lại nói: “Đang ở với Cố Ninh Khải.”
Nói xong, cả hai đều khựng lại, nhìn nhau, như nhận ra mình vừa nói sai.
Kỷ Mân bên cạnh bật cười đầy ẩn ý, trong tiếng cười ấy đều là trào phúng.
Cố Chấp gãi đầu, cười hì hì bổ sung: “Cứ quên mãi, giờ phải gọi là Tiểu Nhiên mới đúng.”
“Anh hỏi cậu ấy làm gì?” Kỷ Mân ngước mắt nhìn Cố Chấp.
Nghe câu này, Thẩm Tinh Dục quay sang, lên tiếng: “Chú nhỏ là trưởng bối của Lục Nhiên, Cố gia và nhà họ Thẩm lại có hôn ước, hỏi thăm cũng là chuyện hiển nhiên thôi.”
“Cũng không biết Kỷ tổng, đối với hôn ước lần trước suy nghĩ thế nào?”
Cố Chấp không hiểu hai người này sao lại nồng nặc mùi thuốc súng, cơ mà, nghe đến hai chữ “hôn ước”, anh ta liền hào hứng hỏi: “Hôn ước? Hôn ước nào? Kỷ gia và nhà họ Thẩm cũng có hôn ước hả?”
Thẩm Tinh Dục cười lạnh một tiếng: “Vậy phải hỏi Kỷ tổng, vì sao luôn bám lấy em trai tôi không buông rồi.”
Não của Cố Chấp hoạt động chậm chạp trong vài giây, cuối cùng cũng bắt kịp luồng suy nghĩ của họ.
“Ồ! Ý nói Kỷ Mân với Lục Nhiên hả?”
“Ây dà, hai người họ thì cần gì đến hôn ước gì đó nữa đâu chứ!”
Cố Chấp bắt đầu nhướng mày trêu chọc.
Nhìn biểu cảm của anh ta, Kỷ Mân lập tức muốn ngăn lại.
Nhưng đã muộn.
Chỉ nghe thấy Cố Chấp chua lòm nói: “Hai người họ đã gạo nấu thành cơm từ lâu, cả tập đoàn Kỷ Thị đều biết Lục Nhiên từng công khai khen Kỷ Mân giỏi mà!”
Kỷ Mân: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nghe vậy, cả Thẩm Tinh Dục lẫn Thẩm Tinh Trác đều ngây người ra.
Chỉ có tên ngốc Cố Chấp này vẫn chưa nhận ra bầu không khí đã đóng băng. Anh ta còn đụng vai Kỷ Mân, cười đùa: “Sau màn quảng cáo của Tiểu Nhiên, ai mà chẳng biết Kỷ tổng so với nấm đùi gà còn to hơn chứ!”
Kỷ Mân: “……”
Bây giờ, anh hoàn toàn đã tin rằng trên đời đúng là có luật nhân quả báo ứng.
“Họ Kỷ kia, anh… anh….anh thật sự!” Thẩm Tinh Trác tức khắc nhảy dựng lên.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Dục thì lạnh lẽo đến cực điểm, thậm chí vì thông tin bất ngờ này mà dại ra, ngay cả đôi mắt dài lạnh lùng của hắn mở to hơn bình thường.
Dù đã Thẩm Tinh Dục đã nhìn ra Kỷ Mân có tình cảm với Lục Nhiên, nhưng hắn vẫn tin vào nhân phẩm của Kỷ Mân.
Vẫn nghĩ rằng Kỷ Mân chỉ muốn bảo vệ Lục Nhiên nhiều hơn, nếu không, lần trước hắn sẽ không dùng “hôn ước” để chọc tức đối phương.
Càng không ngờ…
Nấm đùi gà?
Gạo nấu thành cơm?
Thẩm Tinh Dục hoàn toàn vứt bỏ sự tôn trọng đàn em khóa dưới dành cho đàn anh khóa trên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỷ Mân, em ấy mới mười chín tuổi!”
Kỷ Mân lặng lẽ đỡ trán.
Cái mũ này chụp quá chặt, anh muốn gỡ cũng không nổi.
Mà anh chẳng làm gì cả.
Theo bản năng, anh định giải thích.
Song khi nghe câu nói của Thẩm Tinh Dục, lời giải thích lại biến thành một câu phản xạ tự nhiên: “Mười chín tuổi cũng là thành niên rồi.”
Thẩm Tinh Dục sửng sốt.
Thẩm Tinh Trác không nhịn nổi nữa, quát lên: “Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn không?”
Trời đất chứng giám, Kỷ Mân thật sự chưa làm gì cả: “…”
***
Ở bên kia, quản gia dẫn Lục Nhiên đến gần cánh đồng bồ công anh.
Đi thêm một đoạn nữa là đến con đường đất lầy lội.
Xa xa, cánh đồng bồ công anh đầy hoa nhỏ màu vàng và hồng, tuy chưa thành những quả cầu lông, nhưng trông vẫn rất đẹp.
Quản gia tiếp tục dẫn đường, nhưng Lục Nhiên nhìn về phía xa, rồi lại nhìn xuống đôi giày của mình, nói: “Cháu không qua đâu, đứng đây nhìn là được rồi.”
Cậu đột nhiên cảm thấy chẳng có gì thú vị. Những thứ ở đây, cậu chẳng còn chút ký ức nào.
Mà Kỷ Mân lại không thể cùng đi với cậu để xem.
Lục Nhiên đứng một lát, rồi định quay về.
Giữa chừng, quản gia nhận được một cuộc gọi, đành xin lỗi Lục Nhiên: “Lão gia bên kia đang cần người.”
Lục Nhiên gật đầu: “Không sao đâu, cháu tự đi dạo rồi về.”
Quản gia nhìn người vệ sĩ đứng sau cậu, mới yên tâm rời đi.
Trước khi đi, ông còn căn dặn: “Nếu lạc đường, cứ tìm một camera giám sát và nói chuyện với nó là được.”
“Dạ.” - Cá mặn thời @ vs TYT nhaaa ~
Lục Nhiên đáp lời, không nói thêm gì.
Cậu chẳng còn vẻ hào hứng với mọi thứ khi ở cạnh Kỷ Mân.
Quản gia rẽ vào một lối khác.
Khi Lục Nhiên đang men theo con đường cũ để trở về, thì bất ngờ thấy hai người quen là Thẩm Tinh Nhiễm và Cố Ninh Khải, cả hai đang đứng trong một cái đình nhỏ.
Nhưng Lục Nhiên cúi đầu nhìn đôi giày của mình.
Hôm nay cậu không muốn đánh nhau.
Thế nên cậu chọn đi con đường khác.
Ở phía bên kia, Thẩm Tinh Nhiễm không hề chú ý đến việc Lục Nhiên đi ngang qua. Hắn đang nắm lấy tay của Cố Ninh Khải, nài nỉ: “Ninh Khải, anh không thể giúp đỡ nhà họ Thẩm sao?”
“Tiểu Nhiễm, chính vì Cố gia hiểu rõ tình hình của nhà họ Thẩm nên anh không thể giúp được. Một lỗ hổng tài chính lớn như vậy, làm sao thuyết phục được bố anh chứ?” Cố Ninh Khải bất đắc dĩ nói. ( truyện trên app tyt )
Thẩm Tinh Nhiễm hất tay đối phương ra: “Cố gia không chịu giúp, vậy còn nói gì đến chuyện liên hôn nữa?”
Cố Ninh Khải chất vấn: “Liên hôn? Thế còn chuyện ba em liên hệ với nhà Lino là sao?”
Thẩm Tinh Nhiễm lúng túng đáp: “Nhưng… chuyện đó có liên quan gì đến em đâu?”
Giọng nói của cả hai dần xa đi.
Lục Nhiên nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Có thể khiến Thẩm Tinh Nhiễm phải tìm đến Cố Ninh Khải cầu xin, chắc hẳn nhà họ Thẩm đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhưng vấn đề là...
Ngay cả nếu lỗ hổng tài chính là do ông cụ Thẩm để lại từ trước, chẳng lẽ sau ngần ấy năm vẫn chưa được giải quyết?
Nhà họ Thẩm đâu có xảy ra chuyện gì lớn?
Tại sao lại có một lỗ hổng tài chính lớn đến thế?
Lục Nhiên đi vòng qua một đoạn xa hơn.
Khi gần đến khu vực bắn cung, cậu lại bị ai đó gọi lại.
“Lục Nhiên!”
Cậu quay đầu lại, phát hiện ra người gọi mình lại là... Cố Ninh Khải, cái tên ngu ngốc đó.
Hắn và Thẩm Tinh Nhiễm đã không còn dáng vẻ cãi nhau lúc nãy, mà đang ngồi uống cà phê với nhau, trông rất thân mật.
“Có chuyện gì sao?” Lục Nhiên hỏi.
Cố Ninh Khải cười khẩy: “Không có gì, chỉ là thấy cậu đến nhà tôi, tôi với tư cách chủ nhà hỏi thăm chút thôi.”
Kể từ sau lần bẽ mặt tại bữa tiệc trước, Cố Ninh Khải suy sụp một thời gian dài. Hễ nghe có Lục Nhiên và Kỷ Mân xuất hiện, hắn đều cố tránh mặt.
Nhưng hôm nay, có lẽ vì đây là địa bàn của mình, nên gan lớn hơn hẳn.
Liếc nhìn phía sau Lục Nhiên, chỉ thấy một vệ sĩ, cười nhạo: ”Không phải nói Kỷ Mân đi cùng cậu sao? Sao không thấy anh ta đâu cả?”