Lục Nhiên cảm thấy thú vị, nhìn anh một lúc rồi đột nhiên vươn tay định xoa đầu anh.

“Làm gì đấy? Muốn làm Dương Quá hả?”

Kỷ Mân giữ lấy cổ tay cậu.

Lục Nhiên nằm bò ra lưng ghế xe lăn, nói dối không chớp mắt: “Ông chủ, trên đầu anh có cỏ đấy!”

“Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?” Kỷ Mân vẫn giữ tay cậu, không buông.

Hai người đang nói chuyện thì một giọng nói đầy bất mãn vang lên: “Hai người định vô tư trêu đùa không xem ai ra gì đến bao giờ nữa?”

Lục Nhiên quay đầu lại, thấy Thẩm Tinh Trác cùng với Thẩm Tinh Dục cùng bước vào.

Mặt Thẩm Tinh Trác gần như vặn vẹo: “Anh trai của cậu đã vào được ba năm phút rồi mà cậu không thèm nhìn lấy một cái?”

Thẩm Tinh Dục thì vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày, chỉ có ánh mắt lướt qua cổ tay Lục Nhiên đang bị Kỷ Mân nắm lấy.

Kỷ Mân nhướng mày nhưng vẫn không buông tay.

Thẩm Tinh Trác giật giật khóe miệng, không chút khách sáo: “Kỷ tổng à, hai anh trai của cậu ấy đều có mặt rồi, giờ ngài có thể trả người lại được chưa? Không thể để em trai tôi mãi theo sau ngài như cái đuôi được!”

Kỷ Mân khẽ cười, không nói gì, chỉ thả cổ tay Lục Nhiên ra.

Thẩm Tinh Trác định gọi Lục Nhiên qua, cơ mà người bên cạnh xe lăn lại nhíu mày, nhìn hắn hỏi: “Sao anh lại to tiếng với ông chủ của tôi?”

Thẩm Tinh Trác: “…Tôi như thế mà gọi là to tiếng hả?”

A — tức chết mất thôi!  - Cá mặn thời @ vs TYT nha ~

Thẩm Tinh Dục, có lẽ đã sớm đoán được cảnh tượng tự chuốc nhục này, nên đi qua một bên, ngắm nghía các vật trang trí trong đại sảnh nhà Cố gia.

Lúc này, quản gia bước vào, nhìn thấy bầu không khí trong phòng khách tương đối ngột ngạt, liền nói: “Lão gia vẫn chưa dậy, các vị có muốn ra sân bắn cung chơi một lát không?”

“Ở đây có sân bắn cung à?” Lục Nhiên tức khắc nổi lên hứng thú.

Thẩm Tinh Trác hừ lạnh một tiếng, nhanh miệng nói: “Chỉ là chỗ bắn cung thôi, bọn tôi chơi chán rồi.”

Kỷ Mân ngẩng lên nhìn Lục Nhiên, giải thích: “Cố lão gia khi còn trẻ rất thích bắn cung, còn từng đoạt giải quán quân cấp tỉnh, nên đã xây một sân bắn cung trong khu vườn này.”

“Muốn đi xem thử không?” Kỷ Mân hỏi.

Lục Nhiên gật đầu.

Kỷ Mân quay sang nói với quản gia: “Đưa chúng tôi qua đó xem.”

Quản gia lập tức dẫn đường.

Con đường đến sân bắn cung là một lối nhỏ lát đá cuội.

Đi bộ thì không sao, nhưng ngồi trên xe lăn, lại hơi xóc nảy.

Lục Nhiên nhận ra điều này, dùng tay hơi giữ tay cầm phía sau xe lăn, giúp xe ổn định.

Kỷ Mân hơi sững người, rồi cúi xuống nhìn.

May mắn là con đường này không quá dài. 

Sân bắn cung không lớn, nhưng được trang bị đầy đủ thiết bị chuyên nghiệp.

Đến nơi, Lục Nhiên quay lại nhìn, phát hiện Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Dục cũng đến.

“Không phải anh nói chán rồi sao?” Lục Nhiên hỏi.

Thẩm Tinh Trác bị chặn họng, thầm nghĩ, không tới thì ai dạy cậu? Chẳng lẽ dựa vào Kỷ Mân ngồi trên xe lăn dạy à?

Nghĩ vậy, Thẩm Tinh Trác cầm lấy cây cung quen thuộc của mình, giương cung bắn một phát.

Vòng 9.

Thẩm Tinh Trác huýt sáo một cái, nói: “Cũng được, không tụt phong độ bao nhiêu.”

Nói xong, lại liếc sang chỗ Lục Nhiên.

Nhưng phát hiện Lục Nhiên đang ngồi xổm bên cạnh xe lăn, chăm chú nghe Kỷ Mân hướng dẫn cách đeo bảo hộ.

Chả thèm nhìn mình một cái.

Thẩm Tinh Trác không cam lòng, liên tiếp bắn vài phát nữa, thấp nhất cũng vòng 8.

Song, Lục Nhiên vẫn không có phản ứng như hắn mong đợi.

Thẩm Tinh Trác tức đến nghiến răng, đặt cây cung xuống, bước đến bên cạnh Thẩm Tinh Dục, không nhịn được mà than thở: “Anh nhìn cái thằng nhóc này đi!”

Thẩm Tinh Dục không động đến cung tên, chỉ ngồi một bên quan sát. Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhiên.

Chỉ thấy ai kia kéo một cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trước xe lăn của Kỷ Mân, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.

Hình ảnh ấy giống hệt như cậu bé năm xưa thường ngó vào cửa sổ thư phòng của hắn.

Dù người đàn ông trước mặt bị hạn chế bởi chiếc xe lăn, không thể thực sự dạy cậu điều gì.

Thẩm Tinh Dục không nhìn nữa, nhàn nhạt nói: “Có gì đáng xem đâu?”

“Có hai ông anh đang đứng sờ sờ ở đây, sao nó lại cứ thích để Kỷ Mân dạy?” Thẩm Tinh Trác bất mãn.

“Vô nghĩa.” Thẩm Tinh Dục lật cuốn tạp chí trên tay.

Thẩm Tinh Dục ngồi đọc thêm một lúc, song có vẻ chán, nên đứng dậy vận động một chút, rồi đeo đồ bảo hộ, cầm  một cây cung lên.

Dáng kéo cung của Thẩm Tinh Dục rất đẹp mắt, dẫn đến mọi người trong sân nhìn qua.

Kết quả càng khiến người ta chú ý hơn — vòng 10.

Chỉ bắn một lần, hắn đã mất hứng. Nhưng khi đặt cây cung xuống, Thẩm Tinh Dục vẫn không nhịn được liếc nhìn Lục Nhiên — đang cầm cây cung một cách lỏng lẻo, hình như nghe thấy tiếng ồn bên này nên cũng nhìn qua.

Nhưng khi thấy là Thẩm Tinh Dục, cậu chỉ thờ ơ quay mặt đi.

Tự mình chỉnh lại tư thế kéo cung, rồi quay đầu hỏi ý kiến Kỷ Mân.

Ngược lại, Kỷ Mân lại đưa mắt nhìn qua.

Người đàn ông không vì động tác bắn cung mang ý nghĩa thách thức ngầm kia mà tức giận hay mất bình tĩnh, chỉ chậm rãi chọn lấy một cây cung.

Không mang đồ bảo hộ, ngồi trên xe lăn, nhàn nhã kéo căng dây cung, khẽ điều chỉnh góc độ mũi tên.

“Vút” một tiếng xé gió vang lên.

Mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm.

“Wow~”

Tiếng trầm trồ của ai kia vang lên, trong trẻo như tiếng trẻ con.

Năm xưa, Thẩm Tinh Dục chẳng cần làm gì cả. Chỉ một hành động bất chợt của hắn cũng có thể khiến cậu bé trầm trồ như vậy. Sau đó, vỗ tay đến đỏ cả tay, ngẩng đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hắn, nói: “Anh trai giỏi quá!”

Nhưng bây giờ, tiếng trầm trồ và lời tán thưởng ấy, không còn dành cho Thẩm Tinh Dục nữa.

“Ông chủ, anh giỏi quá đi!”

Đôi mắt của Lục Nhiên sáng rực lên.

Kỷ Mân mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cung xuống:

“Không giỏi lắm, cùng lắm chỉ đủ dạy cậu mà thôi.”

Ở phía bên kia, Thẩm Tinh Trác hoàn toàn tự bế.

Dưới sự hướng dẫn của Kỷ Mân, Lục Nhiên bắn thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng đạt được thành tích năm hoặc sáu vòng.

Cậu chơi rất vui vẻ.

Bởi vì hồi nhỏ, Lục Nhiên chẳng có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.

Cậu vẫn nhớ khi đó, mình rất thích xem các bộ phim kiếm hiệp, cảm thấy những nam chính trong đó kéo cung bắn tên thật ngầu.

Cậu còn lén làm một chiếc cung cho riêng mình, chỉ đơn giản là lấy một nhánh cây, cột dây vào hai đầu, rồi dùng một nhánh cây khác làm mũi tên.

Nhưng vì quá nguy hiểm, nên đã bị thầy giáo thu mất.

Kỷ Mân lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng của đứa nhỏ.

Chơi thêm một hồi, Lục Nhiên vẫn muốn tiếp tục nhưng Kỷ Mân ngăn lại: “Đủ rồi, chơi thêm tối nay cánh tay sẽ đau đấy.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía quản gia.

Cố lão gia vẫn chưa thức dậy, quản gia chỉ có thể ngượng ngùng cười. Tuy nhiên đến giờ, ông cũng nhận ra rằng hôm nay Kỷ Mân đến đây chủ yếu là vì Lục Nhiên.

Vì thế ông lập tức đề nghị: “Bên kia có một cánh đồng bồ công anh, ngày xưa Thẩm thiếu gia rất thích chơi ở đó. Giờ có muốn qua xem thử không?”

“Đi đi” Kỷ Mân đáp.

Quản gia định dẫn hai người qua đó, nhưng đột nhiên khựng lại, như nhớ ra một chuyện, ông quay đầu kín đáo nhắc nhở: “Gần đây vừa có một cơn mưa nhỏ, đường trong ruộng có thể hơi lầy lội.”

Nghe vậy, Kỷ Mân hiểu ra. Anh gật đầu, nói với Lục Nhiên: “Vậy cậu tự đi, nhớ cẩn thận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play