Ở dưới lầu, Kỷ Mân vẫn dậy rất sớm.
Anh đã ngồi sẵn bên bàn ăn, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên: “Dậy rồi à?”
Lục Nhiên không trả lời ngay.
Kỷ Mân lại nhìn lên, thấy cậu đứng ở chân cầu thang, ánh mắt phức tạp và khó đoán nhìn chằm chằm vào anh.
Kỷ Mân bị nhìn đến tim đập thình thịch..
Không đợi anh phản ứng, đứa nhỏ trên cầu thang đã nhanh nhẹn nhảy xuống, đi thẳng đến bàn ăn.
Kỷ Mân nhẹ ho khan một tiếng, bắt đầu nói chuyện chính: “Cuối tuần này, ngày mai, chúng ta sẽ đến Cố gia.”
“Hả?” Lục Nhiên kinh ngạc. “Nhanh thế? Ông chủ, anh làm việc hiệu quả thật!”
Kỷ Mân “hừ” một tiếng.
Nếu không giải quyết nhanh, chẳng lẽ phải đợi tin nhắn trả lời của Cố Chấp sao?
Lục Nhiên sau khi ngạc nhiên liền nghĩ ngợi, rồi hỏi một câu sâu sắc: “Vậy tại sao tối qua chúng ta còn phải liên lạc với chú nhỏ?”
Kỷ Mân: “…”
Ừ, tại sao nhỉ? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên ăn sáng một lát, lại nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Sau đó chú nhỏ có nhắn gì lại cho tôi không?”
“Không.”
Kỷ Mân nhấc tách trà trên bàn lên uống một ngụm.
Hỏi xin cách liên lạc thì không tính là “nhắn tin”.
Kỷ Mân ăn xong nhưng vẫn ngồi bên bàn ăn, nhàn nhã uống trà.
Bất giác, động tác anh chững lại, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ ngồi bên bàn.
Chỉ thấy ai kia trước giờ chỉ có cầm chén đuổi theo thức ăn, nay lại vừa cắn một chiếc bánh bao nhỏ, vừa chống tay lên cằm nhìn anh.
“...Nhìn gì?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên ngậm bánh bao, lắc đầu, nhưng vẫn nhìn anh chằm chằm rồi thở dài một hơi.
Kỷ Mân: “...”
Cảnh tượng này anh quen thuộc lắm. Quen đến độ nhắm mắt lại cũng có thể đoán được đứa nhỏ sẽ nói gì tiếp theo.
Kỷ Mân thậm chí còn nín thở chờ cậu hỏi câu đó.
Nhưng lần này, Lục Nhiên dường như chỉ thở dài là xong, rồi quay lại ăn sáng tiếp.
Kỷ Mân chờ mãi: “...”
***
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhiên và Kỷ Mân chuẩn bị đến nhà của Cố lão gia.
Thế hệ trẻ của Cố gia, như Cố Ninh Khải, đều được sắp xếp làm việc ở chi nhánh nước ngoài hoặc các thành phố đặc thù để rèn luyện.
Thế hệ của Cố Chấp thì quản lý các công ty trong nước, sống gần nơi làm việc.
Còn Cố lão gia những năm năm gần đây đã bước vào tuổi nghỉ hưu, sống một mình trong một khu biệt thự riêng ngoại ô.
Khi đến gần khu biệt thự, Lục Nhiên đã thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn..
Biệt thự rất lớn, một bên là những thửa ruộng vuông vắn trồng rau dưa, một bên là khu vườn được thiết kế tinh xảo.
Nhưng cậu lại không có quá nhiều ấn tượng với khung cảnh này.
Lục Nhiên nhìn một lúc, không nhìn nữa, quay sang hỏi Kỷ Mân: “Không biết hôm nay chú nhỏ Cố có ở đây không, nếu có thì tiện làm hướng dẫn viên luôn.”
Kỷ Mân liếc nhìn cậu, nói: “Tôi cũng rất quen thuộc nhà của Cố lão gia.”
Một tiếng “chú nhỏ Cố” gọi trơn tru thật.
Kỷ Mân thật sự thấy Cố Chấp không đáng tin.
Là con út được sinh khi cha mẹ đã lớn tuổi, Cố Chấp có mấy người anh trai gánh vác trách nhiệm, nên chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.
Bình thường anh ta sống rất phóng túng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Với người thân bạn bè thì không sao, nhưng lỡ anh ta nảy sinh ý định với Lục Nhiên thì…
Kỷ Mân nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc, rồi kể chuyện có căn cứ: “Hồi trước ở căn tin công ty, Cố Chấp còn ngang nhiên hỏi tôi mấy chuyện linh tinh. Anh ta chơi bời quá đà, không nghiêm túc, cậu nên tránh xa anh ta ra.”
“Ồ?”
Lục Nhiên tò mò ngẩng đầu lên, hỏi: “Chú nhỏ Cố hỏi gì thế?”
Kỷ Mân nghĩ đến câu hỏi mà Cố Chấp đã đặt ra trước đó, bất giác khựng lại.
“Chỉ là… vài chuyện riêng thôi.” Anh khẽ ho một tiếng, lấp lửng trả lời.
Nghe vậy, Lục Nhiên liếc anh một cái, rồi cúi xuống, giọng hơi nặng nề: “Ồ, hai người còn nói chuyện riêng à?”
Kỷ Mân: “…”
Anh bỗng cảm thấy không khí có chút vi diệu. Nói ra, thì giống như đang cố tình bêu xấu Cố Chấp.
Nhưng không nói lại có vẻ ẩn chứa nguy cơ khác.
Sau một lúc ngập ngừng, Kỷ Mân quyết định thuận theo lòng mình, giải thích: “Anh ta nói mình không giỏi lắm, nên hỏi tôi vài kinh nghiệm… về chuyện đó.”
Khi nói giọng điệu của Kỷ Mân rất bình thản, không hề mang theo vẻ tự mãn kín đáo mà đàn ông thường có khi bàn về chủ đề này.
Chỉ đơn thuần thuật lại sự thật..
Nhưng khi nói xong, anh ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ vi diệu nhỏ bé vừa nãy trên người Lục Nhiên đã biến mất. Thay vào đó là biểu cảm kinh ngạc không thể thốt thành lời và… một chút thương cảm rõ rệt.
Kỷ Mân sững người, hoàn toàn không hiểu “thương cảm” này từ đâu mà đến.
Rất nhanh, anh nghe thấy Lục Nhiên phẫn nộ nói: “Anh ta sao có thể hỏi anh chuyện đó? Có phải cố tình chế giễu anh không?”
Kỷ Mân: “?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sau khi hiểu được ý trong lời của Lục Nhiên, anh chìm vào một sự trầm mặc sâu sắc, biểu cảm cũng trở nên khó tả.
Đứa nhỏ này nghĩ… Cố Chấp biết anh không giỏi, còn cố tình hỏi mấy chuyện đó để chế nhạo anh?
Còn Lục Nhiên thì vẫn đang chìm trong sự phẫn nộ:
“Thật quá đáng, bảo sao ông chủ không thích anh ta!”
Kỷ Mân: “…”
Nhìn thấy biểu cảm đầy thương cảm trên gương mặt cậu nhóc, Kỷ Mân bỗng có một ý nghĩ.
Anh cúi đầu, tỏ vẻ ấm ức: “Ừm, đúng vậy.”
Lục Nhiên lập tức càng thêm thương anh, nói: “Ông chủ yên tâm, lần sau gặp anh ta, tôi sẽ thay anh mắng anh ta!”
Kỷ Mân khẽ nhếch môi cười: “Được.”
***
Khi xe dừng trước biệt thự, Lục Nhiên và Kỷ Mân xuống xe, bất ngờ phát hiện xung quanh đỗ rất nhiều xe khác.
Lục Nhiên thò đầu ra nhìn, thấy cả xe của nhà họ Thẩm.
Biệt thự vô cùng náo nhiệt, nhìn lướt qua đã thấy không ít bóng dáng quen thuộc.
Kỷ Mân xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này cũng hơi cau mày.
Người ra đón thấy vậy vội vàng giải thích: “Ngài đã nói với lão gia rằng thiếu gia Thẩm sẽ đến, lão gia nghĩ đông vui thì tốt nên đã mời thêm một vài hậu bối trong gia tộc đến.”
Chân mày của Kỷ Mân vẫn không giãn ra.
Nếu là anh đến bàn công việc, thấy cảnh này chắc chắn sẽ quay đầu rời đi.
Nhưng vì đây là Lục Nhiên muốn gặp lão Cố lão gia nên Kỷ Mân nhìn sang cậu như để hỏi ý.
“Cứ đi xem sao.” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân gật đầu, ra hiệu cho quản gia dẫn đường.
Quản gia không dám chậm trễ, dẫn họ vào thẳng sảnh chính.
*
Sảnh chính nhà Cố gia được bày trí theo phong cách cổ điển, chứng tỏ Cố lão gia là người hoài cổ. Những món đồ nội thất đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn được giữ lại, không thay mới.
Quản gia nhìn Lục Nhiên, chỉ vào chiếc ghế tựa ở góc phòng, cười nói: “Không biết tiểu thiếu gia có nhớ không, hồi nhỏ cậu rất thích coi chiếc ghế này như xe đu quay.”
Nghe vậy, Kỷ Mân ngẩng lên nhìn Lục Nhiên: “Đến nhà người ta còn nghịch ngợm như thế à?”
Lục Nhiên: “…” Cậu không hề nhớ chút nào.
Quản gia sau đó đi vào trong, nhưng quay lại báo rằng lão gia dậy sớm, bị Cố Ninh Khải chọc giận, nên đã ngủ bù lại.
Quản gia nhìn hơi ngượng ngùng, bước đến xin lỗi Kỷ Mân: “Lão gia lớn tuổi rồi, giấc ngủ không đều, mong ngài thông cảm.”
Kỷ Mân không phải lần đầu gặp lão gia Cố gia, nên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Quản gia bèn đi tiếp đón các vị khách khác, Kỷ Mân quay lại thì thấy đứa nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú.
“Sao thế?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên cười hì hì, ghé sát lại: “Lạ thật, ông chủ cũng bị người ta ngăn ngoài cửa à?”
“Xem kịch vui hả?” Kỷ Mân nhướn mày.
Đối diện ánh mắt cậu, anh khẽ thở dài: “Lão gia lớn tuổi rồi, lại là bậc trưởng bối, biết làm sao được?”
Nói đến đây, trên mặt Kỷ Mân hiện chút bất lực, hiếm khi anh lộ ra cảm xúc như vậy.