Lục Nhiên vừa làm bộ như không quan tâm, vừa tò mò liếc nhìn xem Kỷ Mân chọn tấm nào.
Ban đầu, khi còn không chắc những đứa trẻ trong ảnh là mình, cậu không để ý lắm, giờ biết rồi nên mỗi khi nhìn thấy Kỷ Mân nhẹ nhàng lướt tay qua khuôn mặt trẻ thơ trong ảnh, cậu lại thấy không được tự nhiên.
Cậu liên tục thay đổi tư thế, chỉ trong một phút mà đổi đến tám kiểu, song vẫn không nhịn được nữa, cậu giục: “Ông chủ, sao anh lề mề thế!”
“Thù lao khó có được, tất nhiên phải chọn kỹ.” Kỷ Mân đáp đầy lý lẽ.
Lục Nhiên cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn bàn tay anh đang di chuyển.
Trong đống ảnh có vài tấm, cậu ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trông sạch sẽ rất đáng yêu. Cậu nghĩ Kỷ Mân sẽ chọn mấy tấm đó.
Nhưng không ngờ, anh chọn một tấm cậu lấm lem bùn đất, tay còn đang nắm chặt giun đất.
Kỷ Mân nhìn tấm ảnh chụp đứa trẻ đang giơ tay muốn ôm, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lấy tấm này.”
Lục Nhiên hơi ngượng, không nói gì, lẳng lặng thu lại những bức ảnh còn lại.
Kỷ Mân nhìn đống ảnh trong tay cậu, bất chợt lên tiếng: “Có vẻ như hơi thiệt.”
“Hả?” Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông thản nhiên mặc cả: “Gặp Cố lão gia không dễ đâu, tôi đáng lẽ phải đòi hai tấm.”
Lục Nhiên: “…Đừng có được voi đòi hai bà trưng!”
Cậu vội vàng dọn hết đống ảnh còn lại.
Trong lúc làm, ánh mắt cậu lướt qua một tấm ảnh, động tác bỗng khựng lại.
“Sao thế?” Kỷ Mân hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi buồn ngủ rồi. Ông chủ, sao anh còn chưa đi?” Lục Nhiên phũ phàng.
Kỷ Mân: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đúng là bị đuổi đi không chút nể nang.
Nhưng nhìn lại bức ảnh trong tay, anh cảm thấy cũng không đến mức thiệt thòi.
“Nhớ ăn khuya, không thì nửa đêm sẽ đói đấy.”
Anh dặn một câu rồi rời khỏi phòng của Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn theo bóng anh một lúc, đợi đến khi anh hoàn toàn rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Bước vài bước ra đóng cửa lại.
Quay về giường, Lục Nhiên lấy bức ảnh vừa liếc thấy lúc nãy ra nhìn kỹ.
Thoạt nhìn, tấm ảnh này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng xem kỹ, cậu nhận ra chiếc yếm trên cổ đứa bé trong ảnh có dòng chữ nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật.”
Ở góc dưới của bức ảnh còn in rõ ngày chụp.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, bỗng bật dậy, mở lịch trên điện thoại, kiểm tra ngày tháng in trên ảnh.
Ngày đó, không sớm không muộn, vừa vặn là ngày cậu được nhà họ Thẩm chính thức nhận lại. Cũng chính tối hôm ấy, Kỷ Mân đưa cậu ra ngoài, tổ chức sinh nhật hoành tráng sớm cho “Đại Hoàng”.
Có đèn trang trí đẹp mắt, kẹo và bóng bay rải đầy trên mặt đất và một cái bánh ba tầng thật lớn. Xung quanh còn rất nhiều người hát bài “Chúc mừng sinh nhật.” ( truyện trên app tyt )
Lục Nhiên ngồi im trên giường rất lâu. Mãi đến khi đồ ăn khuya bên cạnh nguội dần, cậu mới cúi xuống, bế chú chó vàng dưới đất lên: “Hỏng rồi, Đại Hoàng, bị lừa mất rồi.”
Đêm đó, Lục Nhiên mơ một giấc mơ.
Mặc dù đã xem rất nhiều bức ảnh thời thơ ấu, nhưng trong mơ cậu không nhớ lại ký ức trước khi đi lạc.
Mà là ở cô nhi viện.
**
Hồi đó, có người quyên tặng một lô đồ chơi thú nhồi bông cho cô nhi viện. Khi chia đến lớp của Lục Nhiên, có một chú gấu bông rất đáng yêu.
Chú gấu ấy màu đen, lông mềm mại, đôi mắt xanh biếc như đá sapphire.
Lục Nhiên rất thích chú gấu đó. Tuy nhiên đồ của lớp là của chung, tất cả các bạn chỉ được chơi trong khoảng thời gian quy định và lần lượt thay phiên với nhau.
Lục Nhiên chỉ có thể ôm chú gấu khi đến lượt mình, khi hết giờ, cậu phải tự giác đưa gấu cho bạn khác.
Dù vậy, cậu không muốn đưa gấu bông cho bạn học khác.
Cậu đã tìm đến cô giáo, nói rằng mình có thể làm hết mọi việc trong lớp, dọn dẹp liên tục một tháng, một năm, hoặc lâu hơn. Để chú gấu ấy chỉ thuộc về riêng cậu hay không.
Nhưng cô giáo mỉm cười từ chối, nói rằng làm việc nhiều như vậy sẽ rất mệt, một mình cậu không thể làm hết được.
Tối hôm đó, Lục Nhiên tự mình hoàn thành hết mọi việc trong lớp. Cậu lau sạch sàn nhà, rồi chạy đến tìm cô giáo khi bà vẫn còn ở đó.
Gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bẩn, cậu nghiêm túc chứng minh: “Con có thể làm hết được, xin cô cho con chú gấu bông này.”
Cô giáo khó xử nhưng vẫn từ chối. Vì chú gấu bông thuộc về tất cả mọi người.
Lục Nhiên không có cách nào khác, thật sự cậu vẫn rất thích chú gấu ấy.
Dù thích thế nào cũng vô ích.
Cậu chỉ có thể trong khoảng thời gian quy định, nhẹ nhàng ôm lấy chú gấu, khẽ cọ má vào bộ lông mềm mại của nó.
Đến khi hết giờ, cậu phải tự tay đưa chú gấu cho bạn khác. Nhìn người khác ôm chú gấu yêu thích của mình.
Dần dần, ngay cả quãng thời gian ngắn ngủi được chơi cùng chú gấu cũng trở nên khó chịu.
Lục Nhiên ôm chú gấu, lòng thầm đếm ngược từng giây. Đến giây cuối cùng, cậu phải tự tay chuyển chú gấu đi.
Thích bỗng trở thành một cảm giác dày vò.
Dần dần, những chuyện tương tự lặp lại hết lần này đến lần khác. Lục Nhiên quên mất cảm giác thích là như thế nào.
Mỗi lần nghĩ lại, trong đầu chỉ hiện lên nỗi buồn khi phải trao đi thứ mình thích nhất.
Và cả cảm giác… bất lực khi biết rằng mãi mãi không thể sở hữu được.
Nhưng trong giấc mơ này, chú gấu bông dường như tự chạy về phía cậu.
Buổi sáng thức dậy, ánh nắng rực rỡ.
Lục Nhiên nghiêng đầu cọ vào gối vài cái.
Cậu không còn nhớ sau này chú gấu bông đó của lớp đã đi đâu. Hoặc nói đúng hơn, khi đó dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể có được chú gấu.
Không thể không buồn, cậu chỉ còn cách kiềm chế cảm giác yêu thích của mình, buộc bản thân không để ý, không quan tâm, không hứng thú.
Nhưng giờ đây, Lục Nhiên đột nhiên rất muốn chạm vào bộ lông mềm mại của chú gấu ấy một lần nữa.
Dẫu vậy, cậu không có thói quen nằm nướng.
Cậu bật dậy khỏi chăn, nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Trước khi xuống lầu, Lục Nhiên dừng lại thật lâu trước tủ giày. Trong đó là những đôi giày mà Kỷ Mân đã chuẩn bị cho cậu.
Toàn là những kiểu dáng mà mấy chàng trai mười tám, mười chín tuổi thích nhất. Nhưng trừ những lần đi cùng Kỷ Mân đến các sự kiện, Lục Nhiên hầu như không đụng đến chúng.
Cậu ngồi xổm trước tủ giày, chầm chậm nhìn từ dưới lên trên.
Mấy đôi giày ở trên cùng là những đôi Kỷ Mân chuẩn bị từ lần đầu tiên cậu đến nhà anh — Cũng chính là sau buổi sinh nhật hôm đó.
Mà khi đó, Lục Nhiên không hề nghĩ những đôi giày này liên quan gì đến mình.
Sau này, khi Kỷ Mân nói đây là “đồng phục làm việc,” ấy thế mà, cậu cũng tin thật.
Hiện tại, Lục Nhiên mới hiểu rằng đây có lẽ là món quà sinh nhật đầu tiên mà cậu từng nhận được.
Bất giác, cậu cảm thấy có chút hứng thú, ngắm nghía thật lâu, cậu vẫn không biết mình thích đôi nào nhất.
Cuối cùng, cậu chọn đôi ở trên cùng, lấy xuống và ngồi lên ghế xỏ vào chân. Đi xong, cậu không đứng dậy ngay thay vào đó, vểnh chân lên ngắm một hồi lâu.
Hôm nay là cuối tuần, Lục Nhiên không có tiết học nên không vội.
Nhưng mà Đại Hoàng thì không chịu nổi sự chậm chạp của cậu, nó tiến lại gần, dùng một chân đập vào đôi giày mà cậu đang đung đưa.
Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nếu là bình thường, cậu đã chẳng thèm để ý. Song, hôm nay, Lục Nhiên lại nhẹ nhàng nhấc chân của Đại Hoàng ra, nghiêm túc nói: “Không được giẫm lên quà sinh nhật của ba đâu nhé.”
Nói xong, cậu vẫn dắt Đại Hoàng xuống lầu như thường lệ.