“Ừm.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn khẽ đáp.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày giờ đây lại trở nên cực kỳ dịu dàng.
Sự mạnh mẽ vừa lộ ra một góc khi nãy dần tan biến. Anh ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ trên giường, ánh mắt bao dung thường thấy của trưởng bối.
“Được rồi, vậy thì ‘người yêu cũ’ vô cùng chuyên nghiệp của tôi, giờ sẽ hỏi Cố Chấp chuyện gì đây?”
Một câu nói, lại kéo Lục Nhiên trở về thực tại quen thuộc.
“Ờ… vậy anh giúp tôi hỏi đi.” Cậu nói.
Kỷ Mân cầm điện thoại quay lại bên giường.
Lục Nhiên lén nhìn anh, rồi vội vàng quay đi khi bị anh phát hiện. Như một động vật nhỏ cẩn thận đánh giá xem người trước mặt có nguy hiểm hay không.
Người đàn ông giả vờ không thấy những hành động nhỏ của cậu, thở dài: “Nếu tối nay không hỏi, e là cậu sẽ không ngủ được.”
“Không đâu, chẳng có gì có thể cản trở việc ăn ngủ của tôi cả.” Lục Nhiên phản bác.
“Ồ, thế sao tôi không ăn tối?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên: “...”
Kỷ Mân nhắn tin cho quản gia Trần, bảo ông mang chút đồ ăn khuya lên.
Sau đó, anh dựa vào giường của đứa nhỏ, để cậu chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy điện thoại của mình.
“Nói đi, muốn hỏi gì?”
Lục Nhiên bò từng chút một lại gần.
Thật ra, khi nhìn thấy những bức ảnh thời thơ ấu của mình, Lục Nhiên không thể giữ bình tĩnh nhưng muốn hỏi điều gì, cậu lại do dự.
Nghĩ một lúc, Lục Nhiên nói: “Hỏi xem tuần sau tôi có thể đến Cố gia không. Tôi muốn gặp Cố lão gia.”
Kỷ Mân gật đầu, rũ mắt gõ tin nhắn trên điện thoại.
Lục Nhiên lại len lén ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn một lúc, người đàn ông đột ngột ngừng gõ, quay đầu nhìn cậu.
Lục Nhiên vội vàng dời ánh mắt, giả vờ bận rộn, định đưa tay vân vê lông Đại Hoàng. Nhưng mà Đại Hoàng đã bị cậu vuốt đến phiền, nhảy xuống giường chạy mất.
Cậu đành giả vờ như đang xem lại những tấm ảnh trong hộp.
Lật một lúc, cậu nghe thấy bên cạnh mình không có động tĩnh gì cả.
Lục Nhiên quay lại nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Kỷ Mân.
“…Sao anh còn chưa hỏi vậy?” Lục Nhiên vội nói.
“Hỏi thế nào đây?” Kỷ Mân nhìn cậu, không nhúc nhích, “Dùng giọng điệu của cậu hay của tôi?”
“Cái đó có quan trọng gì đâu, kiểu gì cũng được.” Lục Nhiên không hiểu lắm.
“Vậy thì dùng giọng của cậu đi.” Kỷ Mân đưa điện thoại cho cậu.
Lục Nhiên nhận lấy chiếc điện thoại công việc khá nặng của anh, cúi đầu gõ chữ nhưng vừa gõ được vài chữ, cậu đã nhận ra chỗ không ổn.
Cậu đang dùng điện thoại của Kỷ Mân, tài khoản WeChat của Kỷ Mân, ảnh đại diện của Kỷ Mân mà giọng điệu lại của cậu. Tự nhiên cảm thấy… hơi kỳ quặc.
“Ơ, tại sao phải dùng giọng của tôi để hỏi chứ?” Lục Nhiên thắc mắc.
“Không có lý do gì cả.” Kỷ Mân đáp.
Chỉ là vì như vậy trông thân mật hơn, để cho tên Cố Chấp kia hiểu rõ tình hình bớt đánh chủ ý lên người nào đó mà thôi.
Tuy nhiên, lý do này, Kỷ Mân sẽ không nói ra.
Lục Nhiên mím môi, hiếm khi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Khi hoàn hồn, cúi đầu nhìn điện thoại, rồi la lên: “Chết rồi…”
“Hửm?” Kỷ Mân nhướn mày.
Lục Nhiên đưa anh xem màn hình.
Vừa rồi cậu vô tình ấn vào biểu tượng sticker, gửi liền một lúc hơn chục cái.
“Chắc… cũng tính là giọng điệu của tôi nhỉ?”
Nói xong, nhìn lại, càng hoảng hơn.
Cố Chấp lập tức gọi video đến.
Lục Nhiên định nhấn từ chối, bên tai vang lên giọng của Kỷ Mân: “Bắt máy đi.”
Dường như để nhìn rõ màn hình hơn, Kỷ Mân ghé sát lại gần, hơi thở của anh phả vào tai Lục Nhiên.
Cậu rụt cổ lại, cơ mà Kỷ Mân thấp giọng thúc giục: “Lại gần một chút, tôi không thấy gì cả.”
“Ồ, ồ.” Lục Nhiên vội cầm điện thoại sát lại.
Ở đầu bên kia, Cố Chấp vừa kết nối video liền nhìn thấy hai người “kề vai sát cánh” thế này — đúng là bạo kích đêm khuya.
Cún độc thân Cố Chấp theo bản năng muốn tắt máy, nhưng miệng vẫn cứng: “Cậu gửi nhiều sticker như vậy, tôi còn tưởng là tín hiệu cầu cứu.”
Kỷ Mân hừ lạnh một tiếng: “Tín hiệu cầu cứu cũng không phải gửi cho anh.”
Cố Chấp: “...”
Thú thật khi thấy Kỷ Mân gửi sticker, Cố Chấp suýt thì bị doạ chết, tuy nhiên thấy Lục Nhiên trong video, anh ta liền nhận ra mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn.
Quả nhiên, Kỷ Mân khẽ hất cằm về phía Lục Nhiên, nói: “Cậu ấy gửi đấy.”
Nhìn thấy Cố Chấp, sự ngại ngùng vừa rồi của Lục Nhiên tan biến, nhớ đến chuyện chính, cầm bức ảnh lên hỏi: “Chú nhỏ …”
Vừa nghe cậu gọi, Kỷ Mân lập tức yên lặng “chậc” một tiếng.
Lục Nhiên không để ý, tiếp tục hỏi: “Người trong ảnh là ông nội tôi à?”
Cố Chấp nhìn bức ảnh trong tay cậu, lấy lại tinh thần: “Ồ, cậu nhận được rồi à? Đây chính là ông nội cậu, người bên cạnh là cậu!”
“Ảnh này do tôi chụp đấy. Hồi đó tôi bảo cậu cười một cái, cậu định cười, nhưng liếc mắt nhìn ông nội cậu rồi lại nghiêm mặt.”
Như thể nhớ lại dáng vẻ đáng yêu khi ấy của đứa bé Cố Chấp thao thao bất tuyệt kể lại.
Đến khi Kỷ Mân mặt lạnh thản nhiên thốt ra một câu: “Giọng anh lớn quá, làm tôi thấy ồn.”
Cố Chấp: “…”
Lục Nhiên: “…”
Lục Nhiên đúng lúc đề nghị: “Hay là ông chủ ngồi xa một chút đi?”
Kỷ Mân: “…”
Anh không nói gì thêm, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Nhiên đột nhiên thấy buồn cười. Những chi tiết Cố Chấp kể không khơi gợi chút ký ức nào trong cậu, cũng không khiến cậu quá hứng thú.
Nghĩ một hồi, cậu lại hỏi: “Quan hệ giữa tôi và ông nội thế nào?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng điệu của cậu cứ như một người ngoài cuộc đang tò mò.
Cố Chấp ngẩn ra, rồi đáp: “Cậu thực sự không nhớ chút nào sao?”
Anh ta tự hỏi xong tự trả lời: “Cũng đúng, khi đó cậu mới bốn tuổi, nếu nhớ được thì cũng không đợi đến bây giờ.”
“Ông nội cậu… chắc là thương cậu… nhỉ?” Giọng Cố Chấp bỗng trở nên không chắc chắn.
Cố Chấp gãi đầu, nói: “Thẩm lão gia… ừm, ông ấy không thân thiết với ai cả.”
“Nhưng hồi nhỏ cậu toàn đi theo ông ấy.” Cố Chấp xua tay: “Nhiều năm quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
Tưởng rằng Lục Nhiên quan tâm đến chuyện thân thích, anh ta liền nói: “Hay cậu hỏi ba tôi đi? Ông ấy lớn tuổi, hay kể chuyện ngày xưa, mà lại rất thân với ông nội cậu.”
Lục Nhiên không từ chối. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thẩm Hồng Nguyên giấu quà của Cố gia, còn cố tình gọi Cố Ninh Khải đến gây chuyện, để tránh cho cậu tiếp xúc với Cố gia.
Vì thế, Lục Nhiên cũng cảm thấy hứng thú với Thẩm lão gia. Cậu đồng ý, hỏi Cố Chấp thời gian.
Cố Chấp gượng gạo nói: “Bố tôi lớn tuổi rồi, tính khí thất thường, để tôi hỏi ông ấy giúp cậu trước đã.”
Kết thúc cuộc gọi video với Cố Chấp, Lục Nhiên định vứt điện thoại lên đầu giường. Tay giơ lên một nữa, mới nhớ ra đây là điện thoại của Kỷ Mân, nên vội đưa lại cho anh.
Kỷ Mân chậm rãi đưa tay ra nhận lấy, ngẩng lên nhìn đứa nhỏ, nói: “Nếu cậu muốn gặp Cố lão gia, Cố Chấp không làm được, nhưng tôi thì có cách.”
“Hả? Cách gì?” Lục Nhiên hỏi.
Kỷ Mân không trả lời ngay, chỉ nói: “Nhưng tôi cần thù lao.”
“…Thù lao gì chứ?” Lục Nhiên hỏi.
Kỷ Mân liếc nhìn cậu.
Mặt ai kia vẫn ngây ngô không chút đề phòng.
Ngón tay anh khẽ động. Cuối cùng, anh lấy từ trong hộp ra một tấm ảnh, nói: “Đưa cho tôi một tấm ảnh.”
“Hả?”
Tầm mắt Lục Nhiên chuyển đến chiếc hộp..
“Nhưng… nhưng đây chỉ là mấy bức ảnh con nít thôi, có gì đáng để tặng đâu?”
Giọng Lục Nhiên hơi lắp bắp.
“Nhưng tôi muốn có.” Kỷ Mân đáp.
“Ồ.”
Lục Nhiên cúi đầu, mân mê ngón tay một lúc, cuối cùng giả vờ hào phóng đẩy hộp ảnh qua: “Vậy anh chọn đi!”
Khóe miệng Kỷ Mân khẽ nhếch lên, cầm xấp ảnh kia, chăm chú lựa.