“Nhiều ảnh thế mà chẳng có chút ấn tượng nào à?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên lắc đầu: “Không nhớ gì hết!”
“Cái đầu cậu…” Kỷ Mân lắc đầu thở dài.
Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy việc không nhớ có lẽ là tốt hơn cho Lục Nhiên.
Kỷ Mân chỉ vào một số bối cảnh trong ảnh, cố gắng lục lại ký ức hơn mười năm trước của mình: “Ảnh do Cố gia gửi đến? Những bức này trông như được chụp ở vườn nhà Cố gia.”
Nghe vậy, Lục Nhiên nhìn Kỷ Mân một hồi, đột nhiên nói: “Ông chủ, gửi cho tôi số WeChat của chú nhỏ ở Cố gia đi!”
Kỷ Mân sửng sốt, cúi đầu nhìn lại mấy tấm ảnh trong tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Những bức ảnh này không giống như do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, mà giống ảnh do người thân hoặc bạn bè chụp ngẫu nhiên .
Mà Cố gia... hình như chỉ có Cố Chấp có sở thích chụp ảnh.
Cho nên......Anh chỉ có thể nhìn thấy cậu bé đáng yêu này qua những tấm ảnh.
Còn Cố Chấp thì không chỉ từng gặp, mà còn từng chơi đùa với cậu, thậm chí đã chụp lại những khoảnh khắc ấy?
Kỷ Mân chậm rãi vuốt ve gương mặt đứa bé trong ảnh. Giọng không mặn không nhạt: “Chú nhỏ Cố nào? Cố lão gia có ba người con trai đấy.”
“Là người đến hôm sinh nhật anh ấy!” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân chậm rãi đặt tấm ảnh xuống, đáp: “Hôm đó Cố gia có người đến hả? Sao tôi không nhớ.”
Lục Nhiên kỳ quái nhìn anh một cái, nghĩ thầm, đúng là não cá vàng.
“Là người …”
Sau khi vắt óc một hồi, cậu miễn cưỡng nhớ ra tên: “Cố Chấp hay là Cố gì đó?”
Thấy cậu thậm chí còn không nhớ rõ tên, Kỷ Mân cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm: : “Cố Chấp thì cứ gọi là Cố Chấp, gọi chú nhỏ gì chứ.”
“Đúng đúng, chính là người đó!”
Lục Nhiên giục anh.
Nhìn vẻ sốt ruột của ai kia, Kỷ Mân bỗng trở nên không muốn giúp nữa.
“Hôm nay muộn quá rồi, tôi hình như không mang điện thoại theo.”
Vừa dứt lời, đứa nhỏ nằm trên giường liền bò thêm hai bước, giơ tay đập vào túi quần anh.
“Anh mang theo mà!”
“...” Kỷ Mân bị vỗ hơi run lên, im lặng lấy điện thoại ra.
Lòng thầm nghĩ: Có ai đó nói không giữ lời, rõ ràng hôm đó đã nói không tùy tiện thêm WeChat người khác cơ mà…
Kỷ Mân mở khóa, vào danh bạ, ngón tay lướt qua từng tên một.
Đây là điện thoại dùng cho công việc của anh, danh bạ rất nhiều. Lướt mãi vẫn không thấy tên Cố Chấp.
Anh càng lề mề, Lục Nhiên càng sốt ruột, ở bên cạnh huơ tay chỉ huy: “Anh tìm kiếm, bấm vào tìm kiếm!”
Dùng dằng mãi, cuối cùng cũng tìm được liên lạc của Cố Chấp.
Lục Nhiên tiếp tục chỉ đạo: “Gửi danh thiếp của anh ta cho tôi đi.”
Nửa người cậu đã chồm lên xe lăn, sự háo hức hiện rõ.
Kỷ Mân nhướn mày, dứt khoát giả ngu: “Danh thiếp nào? Tôi không biết gửi.”
Lục Nhiên: “???”
Cậu ngơ ngác: “Anh không biết?”
“Đúng thế.” Kỷ Mân từ tốn nói: “Già rồi, không biết dùng.”
“Vậy thì…”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên chớp mắt vài lần, nhạy bén nhận ra có gì đó sai sai. Cậu nhíu mày suy nghĩ: “Không đúng, hôm đó anh rõ ràng nói sẽ gửi cho tôi, chỉ là tôi từ chối thôi.”
“…Là cậu nghe nhầm rồi.” Kỷ Mân đáp.
Lục Nhiên chậm rãi ngồi lại lên giường.
Lặng lẽ nhìn Kỷ Mân.
Bị nhìn một hồi, cuối cùng Kỷ Mân thở dài.
Anh nghiêm túc nói: “Đó chỉ là WeChat công việc của Cố Chấp. Tôi không chắc anh ta có muốn tôi chuyển cho em không. Nếu em muốn hỏi gì, dùng điện thoại của tôi nói chuyện.”
Nói xong, anh không quên bôi đen thêm một câu: “Anh ta sống rất phóng túng, tôi cũng không yên tâm để cậu kết bạn WeChat với anh ta.”
“Nhưng đời sống cá nhân của anh ta có liên quan gì đến tôi?” Lục Nhiên ngơ ngác hỏi.
Kỷ Mân không trả lời, chỉ đưa điện thoại qua.
Nhưng trong lòng nghĩ: Sao lại không liên quan được.
Lục Nhiên gọi Cố Chấp là chú nhỏ, hoàn toàn không sai.
Khác với anh, người cố chen ngang làm “trưởng bối” “, lại hoàn toàn khác biệt với mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Thẩm và Cố gia.
Về mặt vai vế, Cố Chấp quả thực có thể tự tin xưng là trưởng bối của Lục Nhiên.
Nhưng nếu không xét về vai vế...
Thì với độ tuổi của Cố Chấp, thay mặt Cố Ninh Khải thực hiện hôn ước giữa Cố gia với nhà họ Thẩm cũng không phải vấn đề gì.
Lục Nhiên nhận lấy điện thoại, nằm bò lên gối, bắt đầu nhắn tin cho Cố Chấp.
Cậu thoải mái gác chân, đôi chân nhỏ đung đưa không ngừng.
Kỷ Mân liếc thấy hành động của cậu qua khóe mắt, ngón tay thì mân mê con chó kim loại nhỏ trên điều khiển xe lăn.
Nhìn một lúc, anh không nhịn được, vươn tay nắm lấy cổ chân của ai kia đang vung vẩy.
Anh kiềm chế, đầu ngón tay không di chuyển, chỉ giữ chặt lại, nhét vào lớp chăn mỏng dưới người cậu.
Lục Nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn anh, vô thức đá chăn một cái: “Tôi không lạnh.”
“Dù không lạnh cũng đừng có đung đưa lung tung.” Kỷ Mân hạ giọng nói.
Lục Nhiên quay đầu nhìn anh thêm một lúc, bất chợt đặt điện thoại xuống, ngồi dậy.
“Nhìn gì? không tiếp tục nhắn nữa à?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên “ồ” một tiếng, rồi lại từ từ nằm xuống.
Kỷ Mân yên lặng ngồi bên cửa sổ phòng đứa nhỏ, vểnh tai lắng nghe một lúc nhưng không nghe thấy tiếng báo tin nhắn nào.
Lúc này anh mới nhớ ra, mình đã để điện thoại ở chế độ im lặng từ khi tan làm.
Không rõ hai người họ đang nói chuyện gì. Cúi đầu nhìn Đại Hoàng đang nằm ngoan ngoãn trên thảm, Kỷ Mân đột nhiên giơ ngón tay ra hiệu “sủa” một tiếng.
Đại Hoàng lập tức phấn khởi, ngồi dậy, sủa “gâu” một tiếng vang dội.
Lục Nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, liền lập tức bỏ điện thoại xuống, quay lại nhìn Đại Hoàng:
“Sao thế, Đại Hoàng?” cậu hỏi con trai mình.
Đại Hoàng không biết nói. Kỷ Mân thay nó trả lời:
“Không biết sao tự nhiên lại sủa, có phải muốn đi dạo không?”
“Không thể nào.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên ôm Đại Hoàng lên, kiểm tra một lượt: “Giờ này bình thường Đại Hoàng đã ngủ rồi mà.”
“Có lẽ muốn đi vệ sinh.” Kỷ Mân nói.
“Nhưng nó vừa đi xong mà?” Lục Nhiên nghi hoặc đưa tay xoa đầu Đại Hoàng.
Đại Hoàng không sủa nữa, chỉ im lặng nhìn Kỷ Mân.
Kỷ Mân nhẹ hắng giọng, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Cậu tìm Cố Chấp để hỏi chuyện gì vậy?”
“Ồ, tôi đưa WeChat của mình cho anh ta rồi, để anh ta thêm tôi.” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân đã phòng thủ kỹ càng: “...”
“Thôi thì hai người tự nói chuyện đi.”
Kỷ Mân rít qua kẽ răng, cầm lấy điện thoại định rời khỏi phòng. Nhưng khi cúi đầu nhìn, anh phát hiện khung trò chuyện với Cố Chấp trên điện thoại của mình vẫn trống trơn, chẳng có tin nhắn nào.
Kỷ Mân khựng lại, quay đầu nhìn Lục Nhiên.
Đứa nhỏ ôm Đại Hoàng, cười đầy gian xảo, hỏi: “Ông chủ, anh vừa rồi có phải đang ghen không?”
Kỷ Mân không ngờ mình lại bị gài, im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ quay lại, nhìn chằm chằm ai kia: “Nếu tôi nói đúng thì sao?”
Lục Nhiên: “…Hả?”
Lục Nhiên không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời như thế.
Cậu ngẩng đầu lên,đối diện với đôi mắt đen thẳm của Kỷ Mân, trở nên đặc biệt sâu lắng dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Đôi mắt ấy không mang vẻ ngại ngùng hay bất lực như khi anh đối mặt với những câu nói đùa tương tự thường ngày.
Thay vào đó là sự mạnh mẽ, ăn khớp hoàn hảo với khí chất của Kỷ Mân.
Lục Nhiên bất giác rũ mắt, tay vân vê lông tơ trên người Đại Hoàng.
“Ờ, tôi… cái đó…”
Cậu loay hoay đổi cách nói vài lần mới tìm được câu đáp thuận miệng nhất, cao giọng nói: “Anh yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp!”
Chạm phải ánh mắt chuyên chú của người đàn ông, giọng hơi nhỏ lại: “Vậy nên ông chủ, anh không cần phải ghen đâu.”
“Tôi sẽ…”
Lục Nhiên không biết mình sẽ làm gì. Điều này dường như vượt ra ngoài phạm vi nhận thức trước giờ của cậu. Không thể nói rõ được, khiến cậu vừa bối rối vừa lúng túng: “Tôi sẽ…”