Khí thế thường ngày của anh đã rất áp đảo, lần này trầm giọng thốt ra chỉ một từ cũng đủ khiến hai người vệ sĩ đã hơi chột dạ lập tức tuôn ra hết: “Xin lỗi, thưa ông chủ! Chúng tôi không cố ý để cậu Lục Nhiên ra tay đâu!”
“Mặc dù việc ấn người vào bồn cầu hơi… hoang dã, nhưng cuối cùng chúng tôi đã hỗ trợ! Cây cọ bồn cầu là tôi nhét!”
Người còn lại cũng giơ tay tranh công: “Cây thông bồn cầu là tôi giữ!”
Kỷ Mân: “…”
Anh day trán, thở dài nói: “Đợi đã, cái này không quan trọng. Tôi không hỏi chuyện đó…”
Hai vệ sĩ nhìn anh, đồng tử rung động, ngơ ngác.
Chuyện này không quan trọng?
Cái đó mà không quan trọng sao? Vậy cái gì mới quan trọng!”
Hai vệ sĩ nghĩ rằng mình chưa đủ chân thành, vội vàng nói: “Ông chủ yên tâm, sau này mấy chuyện như thế này cứ để chúng tôi lo. Cậu Lục Nhiên bảo ấn ai, chúng tôi ấn người đó!”
“Nhất định không để cậu Lục Nhiên phải xắn tay áo nữa!”
Kỷ Mân: “...”
Hai người này trước đây vốn rất đáng tin cậy cơ mà. Sao ở bên Lục Nhiên lâu ngày lại thành ra thế này?
Anh giơ tay ngăn họ mô tả thêm, thở dài một hơi rồi hỏi: “Ý tôi là hôm nay cậu ấy đã đi đâu?”
“Ồ, cậu ấy đã quay lại nhà họ Thẩm.”
Nghe vậy, Kỷ Mân dường như đã mơ hồ đoán được chuyện gì đó.
Anh bảo hai vệ sĩ ra ngoài.
Kỷ Mân ở lại tầng dưới thêm một lúc rồi mới đi thang máy lên tầng hai. Ra khỏi thang máy, bánh xe lăn của anh hướng về phía phòng ngủ của mình.
Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía căn phòng ở đầu bên kia hành lang.
Đèn trong hành lang đã tắt một nửa, ánh sáng mờ mờ.
Kỷ Mân đứng yên một lúc, quay đầu nói với quản gia Trần: “Chú qua xem cậu ấy ngủ chưa, nếu chưa thì mang chút đồ ăn cho cậu ấy.”
Quản gia Trần lại nói: “Để tôi xem trong bếp còn gì không.”
Nói xong, ông không đợi Kỷ Mân đồng ý, đã đi vào thang máy đi mất.
Kỷ Mân: “...”
Anh dừng lại tại chỗ thêm một lúc, sau đó chậm rãi điều khiển xe lăn, đi dọc hành lang yên tĩnh về phía phòng của Lục Nhiên..
Xe lăn dừng trước cửa.
Cửa phòng vẫn không đóng, chứ đừng nói là khóa lại.
Kỷ Mân giơ tay định gõ cửa, nhưng nghĩ cậu ấy có thể đã ngủ, không nên đánh thức cậu.
Trong ánh sáng lờ mờ, bức tường ngăn cách vốn nghiêm ngặt dường như đã nới lỏng chút ít. Kỷ Mân nhẹ nhàng đẩy cửa, điều khiển xe lăn lặng lẽ vào phòng.
Vào phòng, cửa phòng ngủ bên trong vẫn không đóng.
Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra.
Không biết vì sao, Kỷ Mân bất giác thở phào một hơi.
Cậu vẫn còn thức…
Đứa nhỏ trong phòng dường như vừa tỉnh ngủ. Mái tóc rối bù, đang ngồi trên giường chăm chú xem gì đó, đến nỗi không nhận ra có người bước vào phòng.
Kỷ Mân khẽ ho một tiếng, gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ.
Đứa nhỏ ngồi trên giường giật mình, luống cuống thu dọn những thứ đang bày bừa trên giường.
Vì hành động quá lớn, vài thứ bay thẳng xuống đất.
Kỷ Mân nhướn mày nhìn cậu một cái, cúi người nhặt tờ giấy rơi gần chân mình.
Đó là một bức ảnh.
Trong ảnh, một đứa trẻ mềm mại mũm mĩm đang dang tay hướng về ống kính, như muốn được ôm.
Đứa trẻ trong ảnh khoảng ba, bốn tuổi, mặc một chiếc áo len dệt màu vàng nhạt.
Bên dưới là chiếc quần yếm bò màu xanh. Dây yếm hơi lỏng, trượt khỏi vai đứa trẻ, buông lỏng xuống khuỷu tay.
Điểm nổi bật nhất là đôi mắt của đứa trẻ.
Đôi mắt đen láy, nhìn lên ống kính như một chú cún ngoan ngoãn. Khiến người ta không khỏi thấy yêu thương.
Nếu... bỏ qua đôi tay đen nhẻm đang nắm chặt hai con giun đất.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân ngạc nhiên, nhìn bức ảnh trong tay hồi lâu.
Sau đó ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường.
Lúc này, Lục Nhiên đã nhảy chân trần xuống giường, cúi người nhặt những tấm ảnh rơi dưới đất.
Thấy Kỷ Mân cầm một tấm lên, cậu không vội nữa, gãi gãi mặt đầy bối rối, lẩm bẩm: “Sao anh vào đột ngột thế.”
“Ai bảo cậu không đóng cửa.”
Kỷ Mân hờ hững đáp, ánh mắt vẫn dán vào bức ảnh, có vẻ rất thích.
Lục Nhiên chờ một lúc, rồi giơ tay giục anh: “Anh xem xong chưa?”
Ánh mắt Kỷ Mân di chuyển qua lại giữa bức ảnh và gương mặt của đứa nhỏ. Đặc biệt là dừng lại rất lâu trên đôi mắt, hỏi: “Ảnh hồi nhỏ của cậu, tìm được ở đâu vậy?”
Lục Nhiên giật bức ảnh từ tay anh, xoay người nhảy lên giường.
Gương mặt cậu thoáng chút không tự nhiên, kiểu biểu cảm đặc trưng của thiếu niên khi nhìn ảnh thời thơ ấu của mình nhưng lại xen lẫn sự bối rối và ngạc nhiên.
Cậu lục lọi đống ảnh trên giường, chọn ra một tấm khác.
Cậu nhìn đứa trẻ trắng trẻo mềm mại trong ảnh.
Rồi đặt tấm ảnh cạnh mặt mình, ngờ vực hỏi Kỷ Mân:
“Ông chủ, đây thật sự là tôi hồi nhỏ sao?”
Kỷ Mân không nhịn được bật cười.
Anh điều khiển xe lăn đến bên giường, hỏi ngược lại: “Không phải cậu thì là ai?”
Lục Nhiên thu hồi ảnh, cúi đầu nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Tôi tưởng là Thẩm Tinh Nhiễm.”
Sau khi lớn lên, Lục Nhiên đã nhìn thấy ảnh chụp mình khi còn bé ở cô nhi viện. Hồi đó cơ thể yếu, trong ảnh cậu gầy gò, vàng vọt.
Dù các thầy cô ở cô nhi viện rất tận tâm, nhưng nhiều trẻ như vậy không thể chăm sóc chu đáo từng đứa.
Vậy nên, cậu chưa từng nghĩ rằng mình hồi nhỏ có thể trông đáng yêu như vậy.
Kỷ Mân nhướng cao mày.
Giống Thẩm Tinh Nhiễm? Đứa nhỏ này chắc chắn mắc bệnh mù mặt.
Lục Nhiên cẩn thận xem lại từng tấm ảnh trong hộp.
Rồi giả vờ không quan tâm, đẩy cả đống ảnh ra giường.
Cậu ôm chiếc hộp rỗng, oán giận: “Thẩm Hồng Nguyên giấu kỹ như vậy, tôi còn tưởng là báu vật gì, hóa ra chỉ là mấy tấm ảnh.”
“Thế cậu nghĩ là cái gì?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên ôm hộp, suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Một tấm séc giá trị lớn.”
Kỷ Mân: “...”- Cá mặn thời @ vs TYT nha~~
Anh che trán, bật cười hồi lâu rồi với tay lấy những bức ảnh trên giường.
Ảnh không nhiều, chỉ mười mấy tấm. Nhưng với Kỷ Mân thì chúng còn quý giá hơn cả tấm séc giá trị lớn.
Lục Nhiên ngoài miệng chê bai cũng tò mò ghé vào xem cùng anh.
Đứa nhỏ nằm nghiêng trên giường, thò đầu ra gần tay sát tay người đàn ông.
Đại Hoàng dường như cũng tò mò họ đang xem gì, cũng ghé lại gần.
Hai người một chó đều chăm chú nhìn đứa bé trong tấm ảnh.
Kỷ Mân lật xem một lúc, phát hiện hầu hết là ảnh chụp riêng của đứa bé. Nhưng ở mép ảnh, thỉnh thoảng lại xuất hiện một bàn tay già nua hoặc một cây gậy chống.
Đến những bức ảnh cuối, Kỷ Mân nhìn thấy vài tấm chụp chung với người khác.
Trong ảnh là một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị, đến mức gần như khắc nghiệt.
Chỉ có hai tấm ảnh chụp chung.
Một tấm, ông cụ và đứa bé đứng hai bên, nghiêm mặt nhìn về phía ống kính. Đứa bé đứng cạnh ông cụ, ngoan ngoãn như đang đứng nghiêm trong quân đội.
Tấm còn lại, ông cụ ngồi trên ghế bành bằng gỗ tử đàn, dáng vẻ uy nghiêm.
Đứa trẻ ngồi trên đầu gối phải của ông, nhưng không dựa vào người ông, mà cố gắng ngồi thẳng, nhìn về phía máy ảnh.
Hai bức ảnh này không thể hiện sự gần gũi.
Đứa trẻ trong ảnh trông cũng không hoạt bát như những tấm khác.
Lục Nhiên ghé đầu nhìn, không nhịn được chỉ tay vào ông lão trong ảnh hỏi: “Đây là ai? Là ông nội của Cố Ninh Khải à?”
Kỷ Mân ngạc nhiên liếc nhìn cậu, rồi cúi đầu ngắm kỹ gương mặt ông lão trong ảnh. Trầm ngâm một lúc, anh nói: “Chắc là lão gia nhà họ Thẩm.”
Khi lão gia nhà họ Thẩm qua đời, Kỷ Mân chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Kỷ gia và nhà họ Thẩm không thân thiết, nên anh không có nhiều ấn tượng về ông cụ.
Lục Nhiên cũng chăm chú nhìn một hồi, rồi gật đầu: “Chắc vậy, Thẩm Tinh Dục già đi chắc sẽ giống thế này.”