Thẩm Tinh Trác vẫn không tức giận bất bình không chịu dừng: “Cậu ấy đúng là nương tay rồi! Thằng nhóc ấy từ nhỏ đã thích anh, cứ bám theo anh, đúng không?”
Thẩm Tinh Dục bất ngờ đóng tài liệu lại, đứng dậy, rời khỏi sân thượng. Về phòng mình, hắn đặt tập tài liệu xuống.
Do dự một lúc, mở cửa, bước ra ngoài. Kể từ lần gặp Kỷ Mân trước đây, hắn chưa gặp lại Lục Nhiên.
Chậm rãi bước xuống cầu thang, cứ tưởng sẽ nhìn thấy cảnh Lục Nhiên với Thẩm Hồng Nguyên đang cãi nhau.
Nhưng bất ngờ là tầng một lại im lặng đến lạ thường.
Không chỉ không thấy bóng dáng Lục Nhiên, mà gia đình Lino và Thẩm Hồng Nguyên cũng không có ở đó.
Thẩm Tinh Dục nhíu mày nhìn về phía sân.
Xe nhà Lino vẫn còn.
Thẩm Tinh Dục gọi một người giúp việc đi ngang qua, hỏi: “Cha tôi và khách đâu rồi?”
Người giúp việc thấy là Thẩm Tinh Dục, lập tức cung kính đáp: “Vừa nãy thiếu gia Lục Nhiên hình như có chút việc, gọi ông chủ và khách… đi về phía…”
Nói đến đây, người hầu ngập ngừng, rồi chỉ về hướng nhà vệ sinh tầng một: “Đi về phía nhà vệ sinh.”
“Cùng đi? Đi bao lâu rồi?” Thẩm Tinh Dục hỏi.
“Được một lúc rồi.” Người giúp việc trả lời.
Người nọ suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Hình như hai thiếu gia nhà Lino đi vào cùng thiếu gia Lục Nhiên trước, sau đó thiếu gia Lục Nhiên chạy ra nói gì đó với ông chủ, rồi ông chủ mới vào.”
Nghe thế Thẩm Tinh Dục nhíu chặt mày. Không hỏi thêm, bước thẳng về phía nhà vệ sinh.
Càng đi, ánh mắt càng nghiêm trọng. Thẩm Tinh Dục đại khái đoán được ý đồ của Thẩm Hồng Nguyên.
Dự án HZ chắc chắn sẽ khiến nhà họ Thẩm và nhà Lino cạnh tranh sức đầu mẻ trán.
Giờ công ty nhà họ Thẩm đang gặp khó khăn về tài chính, trong khi nhà Lino mới chuyển về nước, gốc rễ chưa vững.
Hợp tác là cách tốt nhất để đôi bên cùng có lợi. Liên hôn sẽ là cầu nối giúp mối hợp tác thêm bền chặt.
Dù không thể đạt được hợp tác, dùng liên hôn để giữ chân nhà Lino cũng là chiến thuật không tệ.
Đối với nhà họ Thẩm, việc Thẩm Hồng Nguyên làm không sai.
Theo lý mà nói, lúc này Thẩm Tinh Dục không nên can thiệp.
Nhưng…
Thẩm Tinh Dục nhắm mắt lại. Hắn nghĩ đến đại thiếu gia nhà Lino là một tên ăn chơi phóng đãng, nổi danh vì hàng loạt vụ bê bối tình ái ở nước ngoài.
Nhưng đây là nhà họ Thẩm, chắc không…
Thẩm Tinh Dục dừng chân trước cửa nhà vệ sinh.
Không gõ cửa mà trực tiếp đưa tay mở cửa ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, cảnh tượng thê thảm đến không thể tả đập thẳng vào mắt.
Thẩm Tinh Dục theo bản năng giơ tay lên. “Rầm” — đóng sập cửa lại.
Đó là phản ứng tự nhiên, do bị dọa sợ.
Xin hãy hiểu, cả đời hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào hỗn loạn đến vậy.
“Chuyện… chuyện gì đã xảy ra?” Người giúp việc bên cạnh rụt rè hỏi.
Thẩm Tinh Dục hít sâu một hơi.
Áp lực trách nhiệm của người thừa kế gia tộc ập tới, anh chuẩn bị tâm lý thêm một lúc mới lại mở cửa ra.
Lúc này, bên trong chỉ còn lại những “nạn nhân”.
Đại thiếu gia nhà Lino dựa mặt lên bồn cầu, ngẩn ngơ như người mất hồn.
Nhị thiếu gia nhà họ Lino thì đang cố gắng rút cây cọ bồn cầu ra khỏi miệng, cúi người “phì phì” nhổ liên tục.
Lão Lino thì trên đầu đội một cây thông bồn cầu.
Còn Thẩm Hồng Nguyên, áo trước ngực ướt đẫm, đang vịn bồn cầu, miệng lẩm bẩm: “Thằng bất hiếu! Thằng bất hiếu!”
Thẩm Tinh Dục nhìn kỹ lại khung cảnh này lần nữa.
Đúng là nhà vệ sinh.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lặng lẽ lau mặt, cuối cùng cũng hiểu câu “nương tay” mà Thẩm Tinh Trác nói nghĩa là gì.
“Gọi… xe cứu thương chứ?”
Hắn ngập ngừng nói với người giúp việc bên cạnh.
Không ngờ nghe xong câu đó, ba người nhà Lino phản ứng mạnh mẽ, bật dậy khỏi sàn, đồng thanh: “Không được!”
Thấy ngoài cửa là Thẩm Tinh Dục không trực tiếp chứng kiến toàn bộ quá trình, ba người họ cố gắng biện minh: “Không, không có gì xảy ra cả! Chúng tôi chỉ đùa thôi, không cần đến bệnh viện đâu!”
Việc bị ấn đầu vào bồn cầu mà lan truyền ra ngoài, thì nhà Lino còn mặt mũi nào nữa chứ!
Thẩm Tinh Dục: “...”
**
Bên kia, Lục Nhiên vẫn chưa rời đi.
Cậu dùng chìa khóa mở cửa thư phòng của Thẩm Hồng Nguyên.
Khi tìm đến chiếc tủ mà Thẩm Hồng Nguyên nói, cậu mới nhận ra ông lại nói dối.
Bởi vì cái tủ sắt đó khóa bằng mật mã.
Ánh mắt Lục Nhiên tối sầm lại.
Cậu bước ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Thẩm Tinh Dục liền trực tiếp kéo tay hắn: “Anh, đi với tôi.”
Thẩm Tinh Dục đang định đi tìm người để “hỏi tội” nhất thời ngẩn ra, để mặc người kéo tay mình đi. Lực trên cổ tay rất mạnh, nắm chặt không buông.
Thẩm Tinh Dục bỗng nhớ lại thời thơ ấu.
Khi quan hệ giữa anh và em trai chưa xấu đi, đứa trẻ đó vẫn chưa sợ hắn.
Thỉnh thoảng, có tâm trạng sẽ dành chút thời gian để chơi với cậu.
Có lần vừa tan học về nhà, vừa vào nhà, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy cổ tay hắn, kéo anh ra sân sau, hớn hở khoe tổ thỏ mình vừa làm xong.
Thẩm Tinh Dục chớp mắt, ký ức mơ hồ tan biến.
Bàn tay đang nắm cổ tay hắn bây giờ không còn là bàn tay nhỏ bé, mềm mại ngày xưa. Mà là một bàn tay với lòng bàn tay và đầu ngón đầy vết chai, lực mạnh mẽ, thuộc về một người lao động thường xuyên.
Cũng không còn là đứa trẻ mũm mĩm ngày xưa, mà đã là một thiếu niên cao, mảnh khảnh tuy có phần gầy gò. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Tinh Dục vẫn còn ngẩn ngơ thì cảm giác lạnh buốt ở đầu ngón tay kéo hắn trở về thực tại.
Tay bị ép mạnh lên máy quét vân tay.
Thứ chờ đợi hắn không còn là tổ thỏ mềm mại làm từ giấy ăn và bông gòn.
Thẩm Tinh Dục hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lục Nhiên không trả lời.
Nhìn thấy két sắt báo lỗi vân tay, cậu buột miệng chửi thề.
Sau đó cậu bỏ Thẩm Tinh Dục lại, chạy xuống lầu, lôi Thẩm Hồng Nguyên đang rửa mặt lên, kéo ông đến trước tủ, ấn tay ông lên thiết bị — “Bíp.” ổ khóa mở ra.
Thẩm Hồng Nguyên bị hành động côn đồ này làm tức điên, chỉ vào Thẩm Tinh Dục, hỏi: “Anh nhìn xem! Anh không quản nó sao?”
Thẩm Tinh Dục mấp máy môi.
Cuối cùng thở dài, hỏi Thẩm Hồng Nguyên: “Rốt cuộc cha đang giấu thứ gì?”
“Giấu gì chứ?” Thẩm Hồng Nguyên phẫn nộ bùng nổ: “Đồ của nhà họ Thẩm là của tao! Mắc mới gì gọi là giấu!”
Lục Nhiên không thèm để ý hai người họ.
Bên trong tủ cơ bản là trống trơn.
Đúng như cậu dự đoán, Thẩm Hồng Nguyên là người không bao giờ tin tưởng con cái, nên chẳng để thứ gì quan trọng trong nhà.
Ở ngăn dưới cùng, chỉ có một chiếc hộp chưa kịp xử lý.
Lục Nhiên nhìn qua hoa văn, nhận ra đây cùng loại với hộp đồng hồ mà Thẩm Hồng Nguyên đã đưa trước đó.
Cậu lấy chiếc hộp ra, lắc lắc trước mặt Thẩm Hồng Nguyên: “Ông già, tôi ghét nhất là có người giấu đồ của tôi.”
“Nhưng nếu ông thích uống nước bồn cầu, thì cứ việc tiếp tục giấu đi.”
Nói xong, cậu mặc kệ hai cha con nhà đó, cầm hộp rời khỏi nhà họ Thẩm.
***
Buổi tối, Kỷ Mân tan làm về nhà.
Nhưng trên bàn ăn tối, lại thiếu một người.
Kỷ Mân đợi một lúc, không thấy cậu xuống, hơi bất ngờ, anh quay sang hỏi quản gia Trần bên cạnh: “Lạ thật, chuyện gì mà khiến cậu ấy không ăn cơm?”
Quản gia Trần đáp: “Cậu ấy nói hơi mệt, vừa về liền lên phòng nghỉ ngơi.”
Kỷ Mân dừng lại một chút, không nói thêm gì, qua loa ăn vài miếng, sau đó gọi hai vệ sĩ theo sát Lục Nhiên đến.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì, sao cậu ấy lại mệt như vậy?” Kỷ Mân hỏi.
Nghe câu hỏi, biểu cảm của hai vệ sĩ lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Làm chuyện lớn như vậy, không mệt mới lạ!
Thấy cả hai im lặng, Kỷ Mân nhẹ nhíu mày: “Nói.”