Cuối cùng, có lẽ ông nhận ra diễn thêm cũng không qua mặt được Lục Nhiên, đành sầm mặt lại, giọng run rẩy: “Đây là nhà họ Thẩm! Lục Nhiên, anh định làm gì?”

Lục Nhiên mỉm cười nhìn ông: “Hỏi tôi làm gì à? Khi ông cấu kết với người ngoài để bán đứng con trai ruột mình, sao không tự hỏi bản thân đang làm gì?”

Nói rồi, cậu túm cổ áo Thẩm Hồng Nguyên, kéo đến trước một buồng vệ sinh, đẩy cửa ra. Giống như đang trò chuyện, Lục Nhiên thở dài nói: “Tên Kim đã mấy lần muốn giở trò với tôi, nhưng khi xử lý hắn, tôi còn chẳng nỡ dùng thứ này.”

“Ông có biết tại sao không?” Lục Nhiên hỏi.

Thẩm Hồng Nguyên mặt mày cứng đờ, không dám hó hé gì, sợ nói sai sẽ chọc giận tên điên này.

Lục Nhiên cũng không bận tâm, chỉ cười đầy hứng thú: “Vì đây là cái mà con trai thứ hai của ông vừa dùng, tất nhiên phải để dành cho ông, người làm cha chứ!”

Nghe vậy, mặt Thẩm Hồng Nguyên như rạn nứt.

Lục Nhiên dùng sức, đẩy Thẩm Hồng Nguyên về phía bồn cầu.

Thẩm Hồng Nguyên vội dùng tay chống lại, nhìn bồn cầu trước mặt, run rẩy, lắp bắp: “Thằng bất hiếu! Thằng bất hiếu! Tao là cha ruột của mày đấy!”

Nghe câu này, Lục Nhiên tỏ ra ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra ông còn nhớ cơ à?”

Cậu không nương tay, ép mạnh đầu ông xuống bồn cầu.

Thẩm Hồng Nguyên không đủ sức chống cự, đầu gần như đập thẳng vào bồn cầu, ông hoảng sợ la lên: “Không phải anh hỏi quà Cố gia tặng ở đâu sao? Tôi nói …tôi nói!”

Nhưng đáp lại ông là giọng điệu điềm tĩnh và lạnh lùng: “Nhưng giờ tôi không muốn biết nữa, tôi chỉ muốn ấn ông vào bồn cầu thôi.”

“Không! Không! Không!”

Thẩm Hồng Nguyên tin trên đời này không có chuyện không giải quyết được bằng lợi ích. Nếu có, thì chắc chắn là vì ông chưa đủ.

Ông cuống cuồng nói: “Nó ở trong tủ phía đông thư phòng của tôi, chìa khóa… chìa khóa trên người tôi!”

Nhưng lực tay Lục Nhiên không hề giảm..

Tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó là một tiếng “bõm.”

Lục Nhiên lẳng lặng nhìn Thẩm Hồng Nguyên bị ép vào bồn cầu.

Người cha sinh học của cậu.

Cuối cùng, cậu đưa tay lấy chùm chìa khóa từ thắt lưng Thẩm Hồng Nguyên, ghét bỏ lắc lắc.

Đứng thẳng dậy, cậu quét mắt nhìn quanh nhà vệ sinh.

Cảnh tượng này đúng là không nỡ nhìn.

Thẩm Hồng Nguyên gào lên, rút đầu ra khỏi bồn cầu.

Lão Lino bị cây thông bồn cầu dí mặt, Dương bị cây cọ bồn cầu chọc vào miệng, cả hai giờ như hồn lìa khỏi xác, không ngừng tự hỏi liệu đây có phải là mơ.

Kim thì nhờ vào sự vùng vẫy không ngừng đã tháo được dây trói, ngồi phịch xuống đất. Nhưng mà chuyện này dường như đã để lại cú sốc lớn với hắn. Kim ngồi thẫn thờ trên sàn, hóa ngây dại.

Lục Nhiên lắc đầu, hết sức tò mò hỏi ba người nhà họ Lino: “Sao các người phản ứng mạnh thế?”

Phản ứng mạnh? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Còn dám hỏi họ vì sao phản ứng mạnh?!

Nghe vậy, Kim suýt nhảy dựng lên khỏi sàn nhà. Hắn chỉ vào bồn cầu, sụp đổ hét lên: “Đổi lại là cậu uống nước bồn cầu, cậu có điên sao?”

Lục Nhiên nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh ngây thơ lộ vẻ thật thà khó hiểu: “Nhưng chẳng phải các người đã uống rồi sao?”

Kim sững người. Sau một hồi nhớ lại, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, rồi hét toáng lên: “Rượu em trai cậu rót, chúng tôi có uống đâu, đều nhổ hết ra cả.”

Hét xong, hắn thấy Lục Nhiên chăm chú rửa tay, nghiêm túc đáp: “Nhưng mà rượu tôi rót thì các người đều uống sạch còn thấy ngon miệng với nhớ mãi không thôi mà?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kim đứng hình, đến hiểu được ý câu nói, toàn thân hắn bắt đầu run lên.

“Cậu….cậu nói…”

“Không không không, không thể nào!”

Sau một hồi vật lộn nội tâm, Kim phẫn hận nghiến răng nhìn Lục Nhiên, hỏi: “Là lần nào?”

Lục Nhiên cười ngại ngùng, gương mặt lại lộ vẻ e thẹn quen thuộc: “Lần nào cũng thế.”

Lần nào cũng thế…

“Tôi luôn nhớ mãi vị rượu mà cậu pha.”

“Thật sự là một hương vị độc đáo.”

Hồi tưởng lại những gì mình từng nói, cổ họng Kim đột nhiên phun ra một cột nước.

***

Thẩm Tinh Trác bưng một tách cà phê bước lên sân thượng tầng hai.

Thẩm Tinh Dục đang ngồi bên bàn tròn trên sân thượng, xem tài liệu.

Quan hệ giữa hai anh em không tốt lắm, chỉ nhìn nhau từ xa một cái, rồi ai làm việc nấy.

Nhưng Thẩm Tinh Trác lại không ngồi yên, lúc thì ngồi, lúc lại đứng dậy, nghiêng người nhìn xuống từ lan can sân thượng.

Miệng lẩm bẩm: “Đến cả tôi là anh trai mà còn bị cản, cái tên Kỷ Mân kia đúng là không biết xấu hổ.”

Thẩm Tinh Dục nghe mà thấy phiền, gập tài liệu lại, chuẩn bị rời đi.

Hắn vừa định đứng lên, Thẩm Tinh Trác lại cúi xuống nhìn về phía dưới lần nữa, nhíu mày nói: “Xe nhà Lino sao vẫn chưa đi? Ông già có vấn đề à? Sao lại dính dáng đến nhà bọn họ?”

Nhà họ Thẩm và nhà Lino vốn không ưa nhau đó giờ. Dù Thẩm Tinh Trác là một thiếu gia ăn chơi lêu lổng cũng  chẳng có thiện cảm gì với người nhà Lino.

Hắn cúi xuống nhìn một lúc, rồi quay đầu hỏi Thẩm Tinh Dục: “Này, ông già có đang âm mưu gì vậy? Anh có biết không?”

Thẩm Tinh Dục nhíu mày, không trả lời, chỉ nói: “Đó là cha của chúng ta, cách cậu gọi ông ấy như thế là sao?”

Thẩm Tinh Trác trợn mắt trắng không thèm để ý đến Thẩm Tinh Dục.

Một lúc sau, khi Thẩm Tinh Dục đã đi tới gần cửa sân thượng, Thẩm Tinh Trác đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay cậu ấy trở về, về nhà mình mà còn mang theo hai vệ sĩ.”

Thẩm Tinh Dục hơi sững lại, lập tức hiểu “cậu ấy” trong lời của Thẩm Tinh Trác là ai.

Ngón tay đang đặt trên tay nắm cửa khựng lại, chậm rãi rút tay về. Quay lại sân thượng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tiếp tục xem tài liệu, nhưng rõ ràng có vẻ không tập trung.

“Anh không định xuống xem cậu ấy sao?” Thẩm Tinh Trác hỏi.

“Không cần thiết.”

Thẩm Tinh Dục lật từng trang tài liệu trên tay.

Thẩm Tinh Trác cũng không xuống, chỉ dựa vào lan can, lơ đãng nhìn xuống dưới. Một lúc sau, nói một câu: “Nhiễm Nhiễm hôm nay không ở nhà đúng không?”

“Không biết.” Thẩm Tinh Dục lãnh đạm đáp lại.

Thẩm Tinh Trác nhìn thái độ đó của anh trai mình cũng thấy bực mình.

Muốn rời khỏi sân thượng, nhưng chân lại không bước đi.

Dưới nhà, Lục Nhiên đang làm gì đó không rõ. Nói thật, Thẩm Tinh Trác cũng không biết phải đối mặt với Lục Nhiên thế nào.

Từ nhỏ, hắn đã quen được chiều chuộng. Vì gia thế, bạn bè xung quanh đều lấy hắn làm trung tâm.

Ngoại trừ Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác chưa từng lấy lòng ai.

Nhưng đối xử với Lục Nhiên giống cách đối xử với Thẩm Tinh Nhiễm thì lại có vẻ kỳ lạ.

Hơn nữa…

Con người thường rất khó đối mặt với sai lầm của mình, lại càng khó thay đổi.

Tâm trạng bực bội, Thẩm Tinh Trác nhìn Thẩm Tinh Dục lại càng khó chịu: “Này, anh nói xem, cậu ấy mang vệ sĩ đi theo có phải là vì anh không? Cũng tại anh đối xử với cậu ấy quá tệ.”

Tay đang lật tài liệu của Thẩm Tinh Dục khựng lại, đột nhiên nhớ đến lời của Kỷ Mân: Lúc đó cậu ấy đối xử với tôi tệ như vậy, chắc chắn là vì tôi quen biết anh trai cậu ấy.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Thẩm Tinh Dục đã tiếp tục lật trang giấy.

Thẩm Tinh Trác đi thẳng qua, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Suy nghĩ một hồi, bực bội nói: “Tại sao chứ? Anh đối xử với cậu ấy tệ như vậy, mà cậu ấy vẫn nương tay với anh?”

“Nương tay?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thẩm Tinh Dục nhớ đến những gì mình đã chịu đựng từ lúc về nước, nhướng cao mày.

Thẩm Tinh Trác cẩn thận so sánh một lúc.

Bị phân chó rơi vào lưng với ăn phải gián, giữa hai chuyện…

Thẩm Tinh Trác vẫn thấy mình thảm hơn: “Chỉ là thả vài con gián để dọa anh thôi, anh có biết tôi phải chịu những gì không?”

Thẩm Tinh Dục không biết, cũng không muốn biết, chỉ thấy Thẩm Tinh Trác lải nhải thật phiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play