Dương cười khẩy.

Hắn không phải loại được đẹp mã chứ không làm ăn được gì. Nói xong, hắn đưa tay định giật lấy “vũ khí” trong tay Lục Nhiên.

Nhưng hai tay hắn loay hoay mãi, lại không tìm được cách ra tay?

“Cậu! Cậu chờ đó!”

Thấy tình hình không ổn, Dương lập tức định mở cửa bỏ đi.

Lục Nhiên thở dài.

Với thể lực của Dương, đúng là có hơi khó nhằn, Lục Nhiên có chút thất vọng, đành nói: “Các anh ra đi!”

Dương vừa định buông lời đe dọa.

Ngẩng đầu lên liền thấy bên cạnh có hai người đàn ông lực lưỡng từ một buồng vệ sinh khác bước ra.

Họ một trái một phải, áp sát hắn.

Ngay sau đó, hành lang vang lên một tiếng gào thét mơ hồ.

Chẳng bao lâu, Lục Nhiên lại bước ra.

Cậu rửa sạch tay, dùng khăn giấy lau khô từng giọt nước trên ngón tay.

Rồi một lần nữa, vẻ mặt đầy hoảng loạn chạy vội về phía Thẩm Hồng Nguyên và Lão Lino đang nói chuyện.

Giữa đường, Lục Nhiên dừng lại một chút. Từ xa nhìn Thẩm Hồng Nguyên, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét. Đoạn, cậu giơ tay làm rối loạn quần áo trên người mình thêm chút nữa.

Bên kia, Thẩm Hồng Nguyên và Lão Lino vẫn đang nói chuyện. 

Thấy Lục Nhiên quần áo xộc xệch chạy tới, sau khi đứng vững, dường như cố gắng kiềm chế cơn giận, liếc mắt nhìn ông một cái.

Nhìn thấy biểu cảm của cậu, ông liền hiểu ngay, chắc chắn cậu đã chịu thiệt lớn.

Thẩm Hồng Nguyên giả vờ như không phát hiện ra điều gì, nở nụ cười hiền lành hỏi: “Sao thế? Chạy vội vàng như vậy làm gì?”

Lục Nhiên nhìn ông một cái, nhưng không tỏ khể khổ than phiền gì, mà quay sang nói với lão Lino: “Bác trai, Kim và Dương… hai người họ vì cháu mà đánh nhau rồi!”

Lời vừa thốt ra, Thẩm Hồng Nguyên và Lão Lino đều sững sốt.

Lục Nhiên lo lắng tiếp tục nói: “Kim đang ở cùng cháu… thì Dương đột nhiên lao tới đánh Kim một cú, nói tại sao lúc nào cũng là anh …”

Cậu nói chuyện mập mờ, không rõ ràng.

Nhưng mà Lão Lino quá hiểu hai đứa con trai mình, ngay lập tức đoán ra vấn đề.

Với bản tính của Kim, chắc chắn giờ này đang động tay động chân với người ta. Chưa biết chừng còn định cưỡng ép nữa.

Còn Dương, một thằng ngốc chẳng có đầu óc nhưng lại cứ thích xen vào chuyện của anh trai. Đúng thời điểm quan trọng thì chạy tới phá đám, đúng là hành động của một cái đầu heo!

Hơn nữa, giờ đang ở nhà họ Thẩm!

Nhà Lino và nhà họ Thẩm vốn là kẻ thù truyền kiếp, giờ hai anh em lại vì giành một người của nhà họ Thẩm mà đánh nhau ngay trong nhà người ta? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mẹ nó, thật mất mặt không để đâu cho hết.

Lão Lino suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.

Ông ta lập tức đứng dậy, giận dữ quát: “Hai thằng con bất hiếu! Sao lại làm ra chuyện như thế này được chứ? Bọn nó ở đâu?”

“Họ đang… ở nhà vệ sinh tầng một.” Lục Nhiên nhỏ giọng đáp.

Lão Lino lập tức đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Người nhà khác gây chuyện trong nhà mình, với tư cách chủ nhà, Thẩm Hồng Nguyên dĩ nhiên phải theo sau..

Lục Nhiên cũng chậm rãi đi theo sau họ.

Cậu nghiến răng nói: “Có phải ông cố ý để Kim…”

Thẩm Hồng Nguyên nghe vậy thì giả vờ ngạc nhiên, chẳng hề lộ chút nào vẻ chột dạ của một kẻ đã cố ý hãm hại con mình. Ông làm bộ hỏi: “Sao thế? Con và thiếu gia Kim xảy ra chuyện gì?”

Nhưng nhìn vẻ phẫn hận của Lục Nhiên, Thẩm Hồng Nguyên lại hoàn toàn yên tâm.

Xem ra thật sự đã có chuyện xảy ra.

Bên kia, Lão Lino giận dữ làm mờ đầu, chẳng nghĩ gì đã đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào.

Thẩm Hồng Nguyên nhìn thấy bên trong có bóng người đang giằng co, y  như đang đánh nhau, nên theo bản năng cũng bước vào theo.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, ông ta đã nghe tiếng “cạch.”

Quay đầu lại, thấy Lục Nhiên ở phía sau đang khóa cửa lại.

Bấy giờ, cảnh hỗn loạn trong nhà vệ sinh mới hiện rõ trước mắt.

Kim bị trói đầu chúc bồn cầu, đang vùng vẫy. 

Dương bị hai vệ sĩ giữ chặt, một cây cọ bồn cầu dơ bẩn đang chọc vào mặt.

Giây phút này, không chỉ Lão Lino mà cả Thẩm Hồng Nguyên, người từng trải qua “đòn tấn công đặc biệt” của Lục Nhiên, cũng đứng dại ra.

Đây… đây là đang làm gì vậy?

Nhận thức của ông về Lục Nhiên vẫn chỉ dừng lại ở… con chó kia.

Không ngờ mới qua bao lâu, đứa con trai này đã mở rộng phạm vi “tấn công” đến cả nhà vệ sinh và con người!

Vì quá sốc, Thẩm Hồng Nguyên đến nỗi quên cả né tránh.

Dẫu sao thì mấy người như Trương Lân, Cố Ninh Khởi cũng không bao giờ kể chi tiết về những gì mình đã trải qua.

Tóm lại tượng trước mắt, có thể nói là vượt xa trí tưởng tượng của Thẩm Hồng Nguyên. Thậm chí ông còn nảy sinh lòng tò mò, không kìm được mà bước tới hai bước.

Xác nhận lại lần nữa, người kia thực sự bị ép buộc cắm đầu vào bồn cầu, chứ không phải một loại biểu diễn nghệ thuật nào đó.

Rồi lại lùi lại vài bước, nghiên cứu cây cọ đang chọc vào mặt Dương.

Nghiên cứu một hồi, đi đến kết luận: Đây đúng là một cây cọ bồn cầu, hơn nữa còn là loại đã dùng qua.

Sau khi nghiên cứu xong, Thẩm Hồng Nguyên chìm vào sự chấn động sâu sắc.

Ông đứng tại chỗ, chậm rãi suy nghĩ.

Họ vào đây là để làm gì nhỉ?-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Bên kia, Lão Lino cũng đực người ra đấy. Ông ta nhìn thấy con trai cả của mình đầu cắm trong bồn cầu, hoàn toàn không nhận ra đây là do cánh tay của “thỏ trắng nhỏ” Lục Nhiên gây ra.

Bởi vì trong mắt ông ta, Lục Nhiên quá vô hại, không cần thiết phải xem cậu là một mối đe dọa.

Sau một hồi suy nghĩ, lão Lino đanh mặt lại, giận dữ chất vấn Dương: “Hai anh em cãi nhau thì thôi, sao mày lại đẩy anh mày vào bồn cầu hả?”

Dương đang bị cây cọ bồn cầu chọc, chết lặng.

Trước khi Lão Lino tới, hắn vẫn tin chắc rằng cha mình nhất định sẽ cứu mình.

Vì vậy, dù cây cọ bồn cầu chọc vào miệng, Dương vẫn nghiến răng chịu đựng.

Kết quả là cha hắn tới, phản ứng đầu tiên lại là chất vấn hắn?

Nếu hắn thực sự làm chuyện đó, hắn còn bị cây cọ bồn cầu uy hiếp sao!

Dương tức đến mức suýt nhảy dựng lên!

“Ưm ưm ưm ưm!” Hắn cố gắng giải thích.

Nhưng mà giải thích thì phải mở miệng.

Hàm răng vừa hé ra, vệ sĩ đang giữ hắn do phản xạ dùng lực mạnh hơn vì thấy người giãy giụa.

Cảnh tượng thảm thương không nỡ nhìn.

Vệ sĩ đang cầm cây cọ bồn cầu, biểu cảm cũng thoáng vỡ vụn.

Thậm chí còn khó coi hơn cả Dương.

Mẹ ơi.

Mình vừa làm gì thế này?

Chẳng lẽ đây chính là sự khởi đầu của sa đọa?

Nhưng phải thừa nhận đây thực sự là một cách hay để dạy dỗ người khác…

Giờ nhìn thấy con trai mình bị chọc thẳng, Lão Lino cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị chơi một vố.

Ông đang định lên tiếng.

Thì Lục Nhiên từ phòng dụng cụ lấy ra một cây thông bồn cầu, ném về phía một vệ sĩ khác: “Bắt lấy!”

Vệ sĩ này vẫn chưa sa ngã.

Nhìn thấy cây thông bồn cầu bay tới, hắn cuống cuồng tay chân. Khi bắt được, hắn gần như bật khóc: “Đại ca ơi! Thứ này có thể ném loạn được sao?”

“Yên tâm, tôi ném đầu nhọn xuống mà!”

Lục Nhiên chỉ tay về phía Lão Lino: “Lão già bụng đầy âm mưu đó giao cho anh xử lý!”

Dứt lời, xoay người túm lấy Thẩm Hồng Nguyên đang định bỏ chạy, lộ ra một nụ cười tươi: “Ơ? Gia chủ nhà họ Thẩm, đây không phải là nhà của ông sao? Chạy cái gì chứ?”

Nhìn Kim vẫn còn đang bị trói đầu cắm vào bồn cầu, Dương bị cây cọ bồn cầu dí vào miệng, Lão Lino đang đối mặt với cây thông bồn cầu.

Lại nhìn dãy buồng vệ sinh trống và bồn tiểu bên cạnh.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Hồng Nguyên thay đổi liên tục, luân phiên giữa kinh hoàng, hiền từ và âm trầm nham hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play