Nếu ông đi nói với Kỷ Mân rằng Lục Nhiên đang đội nón xanh cho anh, chắc chắn Kỷ Mân sẽ không tin.
Nhưng nếu là hai vệ sĩ mà chính Kỷ Mân sắp xếp thì sao?
Huống hồ...
Dù Lục Nhiên không có làm gì, thì sao chứ.
Đại thiếu gia nhà Lino vốn là kẻ lăng nhăng ăn chơi trác táng, làm không ít chuyện bậy bạ rồi.
Thẩm Hồng Nguyên duy trì khoảng cách vừa phải, đầy mong chờ phản ứng của hai vệ sĩ.
Chẳng mấy chốc, một vệ sĩ gõ cửa nhà vệ sinh.
Không ai trả lời.
Nghĩ bên trong có các buồng riêng, vệ sĩ đẩy cửa nhìn vào.
Chỉ lướt qua thôi, đồng tử của vệ sĩ đã chấn động.
Bên trong một gian nhà vệ sinh, cửa mở toang — có một người đang mắc kẹt trong bồn cầu!
Nhìn quần áo của người nọ thì chính là đại thiếu gia nhà Lino.
Người vừa mới buông lời lỗ mãng với chủ nhân của họ, giờ đây cả người gập lại, thân trên bị nhét vào bồn cầu, thân dưới vô vọng đạp loạn.
Hai tay bị trói chặt vào bình chứa nước của bồn cầu, dù giãy giụa thế nào cũng không thể rút đầu ra được.
Còn ở ngoài buồng vệ sinh.
Cậu Lục Nhiên mà chủ nhân họ bảo là yếu đuối cần được bảo vệ, đang cầm cây lau nhà, không ngừng ấn Kim xuống bồn cầu.
Cảnh tượng này thực sự quá sốc.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hai vệ sĩ làm nghề nhiều năm, chưa từng thấy cảnh nào “tàn nhẫn” đến vậy.
Hỏng rồi, hỏng rồi, bồn cầu... à không, cái mặt này còn giữ được không đây!
Hai người đang bàng hoàng thì Thẩm Hồng Nguyên bước tới.
Ông định thò đầu vào nhìn, nhưng hai vệ sĩ như gặp phải quái thú, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
“Sao vậy? Tiểu Nhiên không ở trong đó à?”
Thẩm Hồng Nguyên giả bộ không biết gì.
Trong lòng thì nghĩ, nhìn biểu cảm của hai vệ sĩ này, bên trong chắc chắn đang rất “náo nhiệt”.
Còn có thể là chuyện gì chứ?
Lục Nhiên không dẫn theo con chó Đại Hoàng, thì làm gì được trò hay ho nào.
Hai vệ sĩ nhìn nhau, mãi không thể định thần lại được.
“À... cậu Lục Nhiên đang bận việc, chúng ta vẫn nên... đừng làm phiền thì hơn.”
Nghe vậy, khóe miệng Thẩm Hồng Nguyên cong lên
Không phải đang “bận việc” sao?
Ông không tin, khi đã tận mắt nhìn thấy như thế mà hai vệ sĩ này không kể lại cho Kỷ Mân.
Hai vệ sĩ thần sắc hoảng hốt, không biết giờ phải làm gì. Chỉ có thể đứng hai bên cửa nhà vệ sinh, giống như thần giữ cửa.
Nhìn vậy, Thẩm Hồng Nguyên không khỏi cảm thán.
Hai người này thật trung thành, đứng bên ngoài canh cửa luôn, chắc là sợ có ai bắt gặp cảnh tượng bên trong, khiến Kỷ Mân mất mặt.
Thẩm Hồng Nguyên hài lòng rời đi.
Dù Kỷ Mân ghét bỏ Lục Nhiên hay giận chó đánh mèo với nhà Lino, nhà họ Thẩm đều thắng lớn mà không mất gì.
Sau khi Thẩm Hồng Nguyên đi.
Hai vệ sĩ nhìn nhau, một người cuối cùng nhịn không được hỏi: “À... nếu ông chủ biết chúng ta để cậu Lục Nhiên tự mình làm chuyện như vậy, liệu có tức giận không?”
“Phải đó.” Người kia cũng gật đầu.
Như thể chuyện này khiến họ trông vô dụng quá..
“Vậy cậu vào giúp một tay đi?”
“Không, không, không…”
“Để tôi chuẩn bị tâm lý đã.”
Chuyện này này đâu phải ai cũng ra tay được chứ!
Nhìn Kim đang chổng mông ngã trong bồn cầu, Lục Nhiên phủi tay, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Hai vệ sĩ thấy Lục Nhiên bước ra.
Ngữ khí lập tức trở nên cung kính, pha chút lúng túng: “Ngài làm thế này… chúng tôi biết ăn nói với Kỷ tổng thế nào đây?”
“Ông chủ của tôi á?”
Lục Nhiên phẩy tay: “Hầy, anh ấy quen rồi.”
Hai vệ sĩ tiếp tục trố mắt kinh ngạc.
Lục Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ ngược lại rất vui mừng. Dặn dò: “Đúng lúc tôi có việc cần ra ngoài, hai người vào trông chừng tên kia, đừng để hắn chạy mất nhé!”
Nói xong, Lục Nhiên liền rời đi.
Hai vệ sĩ nhìn bóng lưng Lục Nhiên, lại nhìn vào trong nhà vệ sinh, nơi Kim vẫn đang chổng mông.
Không khỏi vương tay Nhĩ Khang về phía Lục Nhiên.
Nhưng Lục Nhiên thoắt cái đã chạy mất tăm.
Một vệ sĩ không nhịn được, lau mặt một cái rồi hỏi: “Lão đại, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Người còn lại cũng đầy khó xử, rốt cuộc, thở dài bất lực: “Còn làm sao nữa? Vào thôi!”
Lục Nhiên đi một vòng quanh hành lang.
Từ xa, cậu nhìn thấy Thẩm Hồng Nguyên đang nói chuyện với Lão Lino.
Vị nhị thiếu gia kia lại không có mặt.
Lục Nhiên không qua đó mà tiếp tục đi quanh hành lang.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, cậu gặp được Dương Lino, đang đi một mình.
Lục Nhiên trầm ngâm một lúc.
Cậu làm rối tóc mình lên, sau đó với vẻ mặt hoảng hốt, chạy về phía Dương.
“Nhị... Nhị thiếu gia, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện không?”
Dương nhìn Lục Nhiên, hơi bất ngờ.
Hắn vốn đang không vui vì lời của cha mình lúc nãy.
Cha hắn nói rằng liên hôn với Lục Nhiên là cơ hội ngàn vàng nhưng đều là con của ông mà ông ta vẫn như thường lệ – giao chuyện tốt này cho anh trai hắn. Như thể hắn, đứa con trai thứ hai, không hề tồn tại.
Giờ thấy Lục Nhiên chủ động tìm mình, Dương không khỏi khó chịu, hỏi: “Không phải anh trai tôi đang đi cùng cậu à?”
“Chính vì anh trai anh đấy! Anh ta tự dưng trở nên kỳ lạ lắm, nên tôi muốn nhờ anh giúp…” Lục Nhiên nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Dương lập tức hứng thú. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị xếp sau anh trai. Giờ lại có người cảm thấy anh trai hắn không đáng tin, rồi đến tìm hắn?
“Vậy để tôi đi xem thử.” Dương nói.
“Thật tốt quá!” Lục Nhiên mỉm cười, quay người dẫn đường.
Dương vừa đi vừa đánh giá chàng trai trước mặt.
Thật ra hắn không có ấn tượng gì đặc biệt về Lục Nhiên. Lần đầu gặp mặt, hắn chỉ nhớ cậu là một người ăn mặc nghèo nàn đi theo Kỷ Mân. Nghe nói còn có quan hệ với nhà họ Thẩm, hắn càng chẳng có thiện cảm.
Vì thế, ngay lần gặp đó, hắn không thèm nói nhiều, cứ hắt cả ly rượu lên người Lục Nhiên.
Nhưng giờ nhìn thấy Kim quan tâm đến Lục Nhiên như vậy, Dương không khỏi nhìn cậu kỹ hơn.
Thậm chí hắn còn suy nghĩ viển vông, biết đâu Lục Nhiên không thích anh trai hắn, mà lại để ý đến hắn?
Nếu vậy, người liên hôn với nhà họ Thẩm, nắm giữ cơ hội lớn này, có khi nào lại là hắn?
Dương suy nghĩ lung tung về “cơ hội”, hoàn toàn không nhận ra mình đã bị Lục Nhiên dẫn đến nhà vệ sinh.
Đến khi hoàn hồn, cậu chàng trước mặt bất ngờ xoay người, đưa tay đẩy hắn vào trong nhà vệ sinh.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Không thể không nói, Dương và Kim đúng là anh em ruột. Nhìn thấy Lục Nhiên làm vậy, Dương cũng lập tức rung động.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hắn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì trong nhà vệ sinh, liền giơ tay định làm một cú kabedon. ( truyện trên app tyt )
(*Kabedon: tư thế chặn người vào tường bằng 1 tay)
Nhưng khi tay hắn chỉ mới đưa ra một nửa, lại cứng đờ giữa không trung.
Bởi vì cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy trong buồng vệ sinh bên cạnh, có một bóng dáng quen thuộc đang vùng vẫy, đầu còn cắm vào trong bồn cầu.
Nếu hắn không nhầm… Bộ đồ trên người đó sao lại giống anh trai hắn thế nhỉ?
Dương cố gắng quan sát thêm một lúc, cúi đầu xuống thì thấy cậu chàng vừa cười ngoan ngoãn với hắn, không biết từ đâu lấy ra một cây cọ bồn cầu.
Con ngươi Dương co rút, vội vàng lùi lại một bước: “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Lục Nhiên cảm thấy rất bất ngờ trước trí thông minh của tên Dương này. Cậu hỏi: “Anh thấy anh trai mình thế này mà vẫn hỏi tôi định làm gì á?”
Dương lại quay đầu nhìn về phía buồng vệ sinh, rồi nhìn cây chà bồn cầu trong tay Lục Nhiên.
Lúc này, hắn mới lờ mờ nhận ra – anh trai mình vốn nổi tiếng đào hoa tao nhã, thu hút, làm sao lại rơi vào tình trạng này.
“Ha! Với cái thân hình nhỏ bé của cậu, cậu nghĩ làm gì được tôi?”