Kim hạ giọng, giọng điệu mờ ám: “Vẫn luôn muốn gặp em, nhưng không có cơ hội.”
Lục Nhiên kỳ quái nhìn hắn một cái.
Nhận ra ánh mắt xa lạ của Lục Nhiên, Kim chợt nhớ lại lần gặp trước thực sự không mấy vui vẻ cho lắm.
Vì vậy, hắn thoải mái trấn an: “Đừng bận tâm, anh biết chuyện lần trước đều là lỗi của đứa em trai em. Yên tâm, anh sẽ không giận lây sang em đâu.”
Nói rồi, hắn chống tay lên tường, ngay cạnh tai của Lục Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể phân biệt rõ, rượu em rót và rượu của đứa em trai kia, hoàn toàn không phải cùng một loại.”
Nghe tới đây, vẻ mặt của Lục Nhiên càng thêm kỳ quái.
Cậu nhịn không được hỏi: “Anh thật sự nghĩ như vậy à?”
“Tất nhiên rồi!” Kim thề non hẹn sắt.
Nói xong, còn khẽ thở dài, như thể rất thương tiếc: “Em luôn đi theo bên cạnh Kỷ Mân, thật sự là khổ cho em rồi.”
“Người đó...” Kim lắc đầu đầy khinh miệt: “Tính tình cổ quái, thủ đoạn độc ác, rơi vào cảnh vừa tàn phế vừa không người thân thích là đáng đời.”
Ánh mắt Lục Nhiên dần lạnh đi, rồi đột nhiên nheo mắt, cười nói: “Chỗ này đông người nhiều mắt hay là chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?”
Kim lập tức động lòng. Hắn nghĩ đây đúng là cơ hội tốt, làm người luôn hôm nay.
Địa điểm lại là nhà họ Thẩm, dù Kỷ Mân có muốn tìm phiền phức cũng không thể đổ lên đầu nhà Lino họ được.
Còn việc sau đó có kết hôn với Lục Nhiên hay không thì không quan trọng. Dù sao hắn cũng chỉ muốn chơi mà thôi.
“Được thôi.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kim tức khắc đi theo bước c Lục Nhiên.
Hắn đi phía sau Lục Nhiên, do đầu óc chạy lung tung nên ánh mắt không khỏi nhìn nhiều hơn mức cần thiết.
Thời tiết hiện tại đã ấm lên, quần áo cũng mỏng manh hơn. Lục Nhiên mặc đồ rộng rãi, nhưng vẫn có thể thấy rõ vòng eo thon gọn, dẻo dai dưới vạt áo.
Kim vừa dán mắt vào, thì phát hiện Lục Nhiên đã dừng bước — ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Kim sửng sốt. Hắn tưởng rằng Lục Nhiên sẽ đưa hắn về phòng riêng.
“Cái này...” Kim hơi mờ mịt.
Nhưng nghĩ đến hai vệ sĩ đang đứng phía sau, hắn lập tức hiểu ra: “Đúng là trong nhà vệ sinh sẽ ít người chú ý hơn.”
“Đúng vậy.”
Lục Nhiên tiếp tục vẫy tay gọi hắn.
Kim bước vào, không quên đóng cửa lại. Hắn theo Lục Nhiên đến trước một gian phòng, liền chủ động bước vào trước.
Xoay người, hắn định ra tay ngay. Nhưng hắn phát hiện Lục Nhiên chỉ đứng bên ngoài nhìn mình.
Giây tiếp theo, người vừa nãy còn trông rất ngoan ngoãn, bất ngờ tung một cú đấm mạnh mẽ về phía hắn.
Cú đấm này dùng rất nhiều sức, làm sống mũi Kim đau buốt, nước mắt máu mũi đồng thời tuôn ra.
Kim còn hơi ngốc: “Em..em”
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, không hiểu sao cú đấm tán tỉnh này lại mạnh đến vậy.
Ngay sau đó, Lục Nhiên vươn tay, túm lấy tóc hắn, rũ mắt hỏi: “Vừa rồi anh nói ai đáng đời?”
“Cái gì?” Kim sững sờ.
Hắn ngẩn ra một lúc, mới nhận ra Lục Nhiên vì câu nói của hắn mà đứng về phía Kỷ Mân.
Kim không ngốc, sắc mặt lập tức thay đổi, liền nhận ra: “Cậu chơi tôi? Cậu với Kỷ Mân...”
Nhưng đã quá muộn, lực tay trên đầu hắn càng thêm nặng.
Giây tiếp theo, con ngươi màu vàng của Kim co rút mạnh, nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa hắn và bồn cầu càng lúc càng gần.
“Khoán khoán khoán khoán!” Kim vội nói.
(*khúc này sợ nói lịu luôn nha)
Hắn quơ tay múa chân đè bồn cầu, cố giữ cơ thể mình không đổ gục, quỳ rạp xuống: “Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói Kỷ tổng như vậy!”
“Ồ, thế còn vừa rồi anh định làm gì tôi?” Lục Nhiên hỏi.
Kim lập tức muốn lắc đầu. Nhưng tóc bị túm chặt, căn bản không nhúc nhích được.
Hắn muốn giơ tay.
Nhưng vừa động, khoảng cách giữa hắn và bồn cầu lại càng gần hơn!
Nhìn vào thành bồn cầu ngay trước mặt, Kim chỉ có thể cố gắng dùng giọng điệu chân thành nhất nói: “Không, không! Tôi rất ngưỡng mộ cậu! Đơn thuần ngưỡng mộ thôi!”
“Ồ, thật vậy sao?” Lục Nhiên nhướng mày.
Kim dù có sức mạnh, nhưng hai tay đang chống đỡ bồn cầu, cảnh tượng tạm thời bế tắc.
Lục Nhiên cũng không vội, giữ chặt đầu hắn, hỏi: “Anh và lão già nhà anh đang mưu tính cái gì? Sao nhất định phải liên hôn với nhà họ Thẩm?”
Nghe vậy, trong lòng Kim rùng mình, song, khi liếc mắt nhìn xuống bồn cầu bên dưới, hắn lại thấy quá mức nực cười.
Trong gian nhà vệ sinh khi mà mặt mình sắp bị dí vào bồn cầu.
Tên này còn hỏi những chuyện nghiêm túc như vậy sao?
Cậu ta có bị bệnh không vậy!
Nhưng hắn vừa ngây ra hai giây, đã cảm nhận đầu mình lại bị dí thêm vài phân về phía bồn cầu.
Kim vội vàng nói: “Tôi cũng không rõ! Đúng rồi, đều là cha ta ép buộc tôi tới đây, vừa nãy tôi còn nhắc ông ấy, nói rằng ngài và Kỷ tổng rất thân thiết, chúng tôi không nên làm chuyện thất đức như vậy!”
Khoảnh khắc nói ra câu này giọng Kim run rẩy không thôi. Đến cả chữ “cậu” cũng chuyển thành “ngài” đầy tôn kính.
Lục Nhiên trợn mắt, đá vào mông hắn: “Nói thật.”
Kim ngã sấp xuống, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt xuống lòng bồn cầu.
Nhưng hắn cũng không biết người cha mình tính toán gì. Chỉ lờ mờ cảm nhận rằng cha thực sự rất chú ý đến Lục Nhiên.
Kim vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nắm được một chút manh mối, liền hét lên: “Đúng rồi! Ông ấy nói cậu được Thẩm lão gia nuôi dưỡng, nói Thẩm lão gia luôn mang cậu theo bên mình. Không biết có phải vì lý do này không!”
“Hửm?” Lục Nhiên hơi bất ngờ.
Thẩm lão gia đã qua đời từ lâu. Sau khi cậu trở về nhà họ Thẩm, cũng không ai nhắc tới Thẩm lão gia cả. Đương nhiên, càng không ai nói về mối quan hệ giữa cậu và ông nội từ khi còn nhỏ.
Nhưng qua lời của Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Dục, Thẩm lão gia dường như không phải người dễ gần.
“Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này.” Lục Nhiên đáp.
Cảm nhận lực tay trên đầu mình đã giảm bớt. Kim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai tay chống trên bồn cầu cũng nới lỏng đi chút ít đồng thời trong lòng lại dâng lên chút khinh bỉ.
Chỉ chút thông tin này đã làm cho người này mềm lòng, đúng là lớn lên trong cô nhi viện mà.
Đúng lúc này, giọng nói của người phía sau lại trở nên tùy hứng: “Nhưng nghĩ tới ánh mắt anh nhìn tôi, tôi vẫn thấy rất ghê tởm, phải làm sao đây?” ( truyện trên app T Y T )
“Hả???” Kim ngớ người.
“Vậy nên, anh cứ vào trong đó ngâm mình đi.”
Lục Nhiên đá mạnh vào đùi Kim.
Kim trượt chân, “bõm”, cuối cùng cũng ngã cắm đầu vào bồn cầu.
“Á!”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng, bồn cầu đã bị ai đó nhấn nút xả nước.
Mực nước dâng lên, Kim không kêu nổi nữa.
***
Ở hành lang.
Thẩm Hồng Nguyên ánh mắt u tối bước đi.
Ông vừa thấy Kim và Lục Nhiên cùng vào nhà vệ sinh.
Đây cũng là cảnh ông rất muốn thấy. Không phải vì thật sự hy vọng nhà Lino và nhà họ Thẩm kết thân. Nhà Lino chẳng có chút thành ý nào.
Mà Thẩm Hồng Nguyên cũng chẳng có ý tốt gì. Ông nheo mắt nhìn cửa nhà vệ sinh im ắng đã lâu.
Kỷ Mân đúng là bao dung với Lục Nhiên. Ngay cả những sở thích quái lạ của cậu cũng nhẫn nhịn. Nhưng với tư cách một người đàn ông, liệu tên đó có chịu được cảnh Lục Nhiên cặp kè với kẻ khác không?
Thẩm Hồng Nguyên cười nhìn hai vệ sĩ đang chờ ở hành lang, chủ động bước tới, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sao không thấy Tiểu Nhiên đâu?”
Hai vệ sĩ nhìn nhau.
Một người khẽ hắng giọng, nói: “Cậu Lục Nhiên và Kim thiếu gia đang nói chuyện trong nhà vệ sinh.”
Nói xong, hai người bỗng nghiêm túc hẳn. Cái gọi là “nói chuyện” này... cũng quá lâu rồi đi?
“Tôi có việc cần tìm Tiểu Nhiên, hai người có thể giúp tôi gọi một tiếng được không?” Thẩm Hồng Nguyên đề nghị.
Hai vệ sĩ gật đầu, bước tới nhà vệ sinh.
Khóe môi Thẩm Hồng Nguyên khẽ nhếch lên.