Thẩm Hồng Nguyên vừa thấy Lục Nhiên bước vào, hơi ngẩn ra. Trên mặt lập tức hiện lên vẻ căng thẳng.
Ông theo bản năng liếc xuống chân Lục Nhiên, không thấy con chó nào đi theo, mới thở phào một hơi thật dài.
Lục Nhiên không dắt theo chó, đồng nghĩa với việc cậu không mang theo “vũ khí”.
Nghĩ lại…
Hôm nay ông vừa sai người dọn sạch hết các thùng rác trong nhà vệ sinh tầng một. Chắc không còn thứ gì để Lục Nhiên dùng nữa.
Thẩm Hồng Nguyên hoàn toàn yên tâm, nở một nụ cười nhân từ với Lục Nhiên, hỏi: “Hôm nay ở trường không bận à? Sao về sớm vậy?”
“Về lấy chút đồ.”
Lục Nhiên vừa bước vào đã dừng lại, ánh mắt quét qua ba người trong phòng khách, sau đó nhìn về phía Thẩm Hồng Nguyên.
Rõ ràng cảm nhận được, đám người này đang toan tính gì đó liên quan đến cậu. Nhưng hiện tại điều Lục Nhiên quan tâm không phải là chuyện đó.
Cậu nhìn Thẩm Hồng Nguyên, hỏi: “Chắc không có thứ gì ông quên đưa tôi chứ?”
Câu hỏi của cậu làm lòng Thẩm Hồng Nguyên lộp độp, cẩn thận quan sát biểu cảm Lục Nhiên, cười nói: “Quên gì à? Chờ một lát, để ba hỏi mẹ con xem sao nhé?”
Lục Nhiên nhìn ông ta cười khẩy: “Ông không nói cũng được.”
Cậu cũng không ép Thẩm Hồng Nguyên, quay người đi dạo quanh sân sau.
Nhìn bóng lưng cậu, Thẩm Hồng Nguyên bất đắc dĩ cười, lắc đầu, quay sang nói với nhà Lino: “Các vị đừng để bụng, con trai tôi đang ở tuổi hiếu động. Gần đây lại phải chịu gò bó cả ngày với người kia…. tâm trạng không vui cũng là bình thường.”
Ba người nhà Lino nghe vậy, gật đầu thông cảm.
Lão Lino còn cảm thán một câu: “Không dễ dàng gì.”
Thẩm Hồng Nguyên nói xong, nghĩ đến câu hỏi của Lục Nhiên vừa rồi, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Ông kiếm cớ đứng dậy, đi theo phía sau Lục Nhiên.
Sau khi Thẩm Hồng Nguyên rời đi, ba người nhà Lino liếc nhìn nhau.
Kim là người mở miệng đầu tiên: “Cha, ý cha là gì? Chẳng lẽ dự án này thực sự phải chia phần cho nhà họ Thẩm sao?”
Lão Lino mặt không đổi sắc, khẽ hừ một tiếng: “Làm gì có chuyện tốt như thế.”
Lão Lino ngẫm nghĩ một lát, nói tiếp: “Tuy nhiên chuyện liên hôn có thể cân nhắc. Cái đứa Thẩm Tinh Nhiễm rắc rối kia thì không nói, còn Lục Nhiên thì khá ổn.”
“Liên hôn?” Kim tỏ vẻ không vui.
Hắn quả thực có chút hứng thú với Lục Nhiên.
Đơn giản vì quan hệ giữa cậu và Kỷ Mân, cảm giác săn đuổi này khiến hắn cảm thấy hưởng thụ. Nhưng Kim không nghĩ rằng Lục Nhiên đủ tư cách để liên hôn với mình.
Chơi đùa thì được, mà cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Hắn cau mày: “Cha, nhưng Lục Nhiên và Kỷ Mân…”
Lão Lino nhìn ra sự do dự trong lời hắn, lạnh giọng nói: “Con biết cái gì? Chính vì Lục Nhiên có quan hệ với Kỷ Mân, ta mới bảo con ra tay.”
Kim không hiểu: “Nhỡ đâu vì chuyện này mà Kỷ Mân đối phó chúng ta thì sao…”
Lão Lino hút một hơi xì gà, nheo mắt nói: “Cũng chưa chắc. Ta nghe nói gần đây Kỷ Mân đã tìm một danh sách các ứng viên phù hợp từ các gia tộc lớn, có vẻ đang chọn người để cho Lục Nhiên thử xúc.”
Nói đến đây, lão cười cười, lại thở dài: “Xem ra Kỷ Mân thực sự để ý cậu ta. Thậm chí còn cảm thấy mình không xứng với Lục Nhiên, sẵn lòng bảo vệ cậu ta cả đời trong thầm lặng.”
Lão Lino ngẩng lên nhìn Kim, nói: “Nếu con thực sự có thể khiến Lục Nhiên không thể rời bỏ mình, biết đâu đây lại là cơ hội cho gia tộc Lino của chúng ta!”
***-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Bên kia, Thẩm Hồng Nguyên tìm thấy Lục Nhiên đang giống như một tên thổ phỉ đang kiểm tra từng phòng trong biệt thự.
“Con đang tìm gì vậy?” Thẩm Hồng Nguyên bước tới.
Nhưng vừa đến gần đã bị hai vệ sĩ đứng sau Lục Nhiên chặn lại.
Lục Nhiên không vòng vo, hỏi thẳng: “Quà mà Cố gia gửi cho tôi đâu rồi?”
Nghe câu hỏi này, Thẩm Hồng Nguyên thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời không chút sơ hở: “Haizz, cứ tưởng chuyện gì. Quà tặng cho con, làm sao ba có thể giữ lại được chứ? Chỉ là chưa tìm được cơ hội đưa thôi.”
Nói xong, ông lên lầu, mở cửa phòng làm việc, lấy ra một hộp quà rồi đưa cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một chiếc đồng hồ. Nhìn qua cũng khá giá trị.
Nhưng nếu Thẩm Tinh Nhiễm lén lấy chiếc đồng hồ này đeo thì cậu còn hiểu được.
Còn việc Thẩm Hồng Nguyên cố tình giấu chiếc đồng hồ này đi thì không có khả năng lắm.
“Chỉ có thứ này?” Lục Nhiên hỏi.
Ánh mắt Thẩm Hồng Nguyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đáp: “Gần đây quan hệ giữa Cố gia và chúng ta nhạt dần, chỉ gửi một chiếc đồng hồ cũng là chuyện dễ hiểu.”
Lục Nhiên nhìn ông ta thật sâu, không nói gì thêm, chỉ cầm lấy chiếc đồng hồ, cất đi.
Cậu chả buồn dây dưa thêm với Thẩm Hồng Nguyên mà ra ngoài, tiện thể dạo qua hành lang một lúc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đi một vòng, cậu tình cờ gặp Thẩm Tinh Trác.
Thẩm Tinh Trác vừa bước ra từ phòng vệ sinh, thấy Lục Nhiên thì hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt sáng lên: “Nhóc con, cuối cùng cũng biết đường về à!”
“Nói xem nào, cái tên họ Kỷ kia có bắt nạt cậu không?” Vừa nói vừa định khoác vai Lục Nhiên.
Nhưng tay vừa vươn ra đã bị hai vệ sĩ đứng phía sau Lục Nhiên chặn lại. Thẩm Tinh Trác ngẩng đầu, thấy hai vệ sĩ đứng hai bên sau lưng Lục Nhiên.
“Cái gì đây?”
Thẩm Tinh Trác nhướng mày, cố xua tay để đẩy vệ sĩ ra muốn khoác vai Lục Nhiên — cũng bị chặn cứng..
Một trong hai vệ sĩ trầm giọng giải thích: “Xin lỗi, Kỷ tổng dặn dò rồi, người nhà họ Thẩm không được đến gần cậu Lục trong phạm vi hai mét.”
Nghe vậy, lông mày Thẩm Tinh Trác gần như dựng ngược lên: “Quản rộng nhỉ? Tôi là anh trai cậu ấy đây!”
Vệ sĩ nghiêm túc đáp: “Kỷ tổng còn đặc biệt căn dặn, cần chú ý ngăn chặn những người tự xưng là anh trai.”
Thẩm Tinh Trác: “……”
Lục Nhiên không muốn đôi co nhiều, hỏi luôn: “Đêm hôm tôi chính thức nhận trở về, Cố gia có gửi quà gì đến, anh có biết không?”
“Gì? Họ còn gửi quà riêng à?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh ta, Lục Nhiên lập tức mất hết hứng thú trò chuyện, xoay người định về lại phòng khách.
Nhưng đi được vài bước, cậu nhìn cửa phòng vệ sinh sau lưng Thẩm Tinh Trác, hỏi: “Anh vừa đi vệ sinh xong hả?”
“Phải.” Thẩm Tinh Trác gật đầu.
Nghe vậy, Lục Nhiên cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Giỏi lắm.”
Thẩm Tinh Trác hiếm khi được khen, vẻ mặt sủng thụ nhược kinh, nhưng mà hắn không hiểu vì sao mình chỉ vừa đi vệ sinh xong lại được khen, chỉ có thể ngờ nghệch cười theo.
Nhìn đối phương như vậy, Lục Nhiên thầm mắng một tiếng: “Đồ ngốc.”. Rồi quay người bỏ đi.
Thẩm Tinh Trác định đi theo, nhưng bị hai vệ sĩ chặn lại.
Vừa đi được một đoạn, cậu lại gặp một người quen khác, đó chính là Kim.
Hắn thấy Lục Nhiên, cúi đầu mỉm cười, cố tình để lộ vẻ mơ màng trong mắt, bước lại gần: “Nhà cậu lớn quá, tôi hình như bị lạc đường. Có thể dẫn tôi đi dạo một vòng không?”
Hai vệ sĩ theo phản xạ định chặn lại.
Lục Nhiên lại lên tiếng: “Tôi quen anh ta, để anh ta qua đây đi.”
Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau rồi thu tay về. Kỷ Mân chỉ yêu cầu họ để ý đến người nhà họ Thẩm, chứ không yêu cầu phải hoàn toàn ngăn cản Lục Nhiên giao tiếp..
Trong trường học, khi Lục Nhiên gặp giáo viên hoặc bạn bè, bọn họ cũng không can thiệp, chỉ giữ một khoảng cách nhất định phía sau.
Kim nghe thấy lời của Lục Nhiên, khóe môi không khỏi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Quả nhiên, Lục Nhiên này có ý với hắn.
Kim tiến sát lại gần người trước mặt. Ban đầu, bị cha mình yêu cầu phải liên hôn, hắn có chút không vui. Nhưng khi đối diện với đôi mắt của Lục Nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy cũng miễn cưỡng chấp nhận được.