Nghe từ “cũng” trong câu nói, Kỷ Mân khẽ cười, hỏi: “Sao thế, đang so bì với tôi à?”
“Không, tôi chỉ tò mò thôi.” Lục Nhiên đáp.
Kỷ Mân dùng ngón tay cái vuốt nhẹ con chó máy bằng kim loại trong lòng bàn tay, thong thả nhắc lại chuyện cũ: “Mẹ tôi và cha tôi kết hôn vì mục đích thương mại. Sau khi sinh tôi, bà ra nước ngoài.”
Mẹ của Kỷ Mân qua đời khi anh lên năm trong một chuyến du ngoạn trên biển. Cha anh đưa người tình đầu tiên của mình về Kỷ gia, khiến ông nội anh tức giận đến mức phải nhập viện.
Kỷ gia hiếm hoi lắm mới có một người như cha anh, hoàn toàn bị tình yêu chi phối. Không chỉ yêu người tình đầu, ông còn yêu thương cả con riêng của bà ấy, thậm chí muốn để lại cổ phần ở tập đoàn Kỷ thị cho cậu con trai kế này.
Kỷ Mân khi đó bề ngoài sống rất vẻ vang, nhưng thực tế lại không hề dễ dàng.
Cha anh vì thiên vị đứa con riêng không cùng huyết thống, nên đã hoàn toàn phớt lờ con trai ruột.
Thời niên thiếu, Kỷ Mân càng trân trọng tình thân máu mủ hơn, thậm chí còn quan tâm đến cậu em trai cùng cha khác mẹ.
Điều này cũng giải thích lý do tại sao Kỷ Nguyệt gần đây lớn gan như vậy.
Nhưng cuối cùng, người em trai này đã phản bội anh, vào thời khắc quan trọng đâm sau lưng khiến anh bị thương nặng và gãy chân.
Lục Nhiên nghe nghe một chập cằm đã tựa lên tay vịn của xe lăn.
Nghe đến đây, cậu kêu “À!” rồi ngồi thẳng người dậy: “Vậy nên khi đó anh nhầm tôi là con riêng nên mới nói mấy lời như vậy!”
Kỷ Mân: “……”
Anh đưa tay chạm lên môi, khẽ ho một tiếng, thấp giọng: “Sau đó tôi đã xin lỗi cậu rồi mà.”
Lục Nhiên không để tâm lắm, lại tựa cằm lên tay vịn, nhìn Kỷ Mân một lúc.
Lúc kể lại chuyện cũ, vẻ mặt Kỷ Mân vẫn rất điềm tĩnh. Chỉ là trong ánh mắt thoáng một chút lạnh lẽo.
“Ông chủ, anh đáng thương thật đấy.” Lục Nhiên nói.
Cậu suy nghĩ, rồi hỏi: “Vậy nên anh tốt với tôi là vì người thân của chúng ta đều không đáng tin cậy ư?”
Kỷ Mân cụp mắt nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Cậu đoán xem?”
Lục Nhiên nhìn anh, sau đó cúi đầu ngắm Đại Hoàng đang nghịch bóng dưới sàn, không đáp.
Kỷ Mân đưa tay xoa đầu cậu, nói: “Cũng một phần vì thế.”
Nhưng chỉ là một phần mà thôi.
Ngón tay của anh luồn qua mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nhớ lại ngày mình bị tai nạn xe hơi. Khi chiếc xe gặp sự cố, Kỷ Mân nhanh chóng nhận ra ai là người đứng sau nhưng anh không nổi giận hay oán hận mà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tập trung xử lý tình huống.
Nếu không, thứ anh mất đi sẽ không chỉ là đôi chân.
Sau khi nhập viện, biết mình sẽ bị tàn tật không khiến Kỷ Mân quá bất ngờ.
Những năm qua, anh cảm nhận rõ ràng sự bất tiện trong cuộc sống, cùng ánh mắt đa dạng của những người xung quanh..
Tính khí của Kỷ Mân rất tệ, nhưng anh luôn giữ được sự bình tĩnh. Anh biết rõ đây chỉ là cái giá phải trả trong cuộc chiến giành quyền lực ở Kỷ gia, cũng như vì anh nhìn nhầm người.
Về phần Kỷ Trì — kẻ bị anh đưa vào tù — trong mắt Kỷ Mân, chỉ là một đối thủ đã thua cuộc.
Thậm chí, anh không cảm thấy nhiều sự phẫn nộ vì bị phản bội.
Mãi cho đến gần đây, trong cuộc đàm phán với Thẩm Tinh Dục, khi đối phương nhắc đến chuyện hôn ước.
Kỷ Mân khi đó không lộ vẻ sợ hãi, thản nhiên đáp rằng mình sẽ cân nhắc. Nhưng sau khi trở về, anh ngồi một mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.
Ngày hôm sau, anh bảo quản gia Trần tìm một bản danh sách các người trong độ tuổi phù hợp từ những gia tộc lớn.
Anh mở danh sách trên máy tính, mỗi ngày đều nghiêm túc xem xét từng người.
Anh phảng phất cứ như một “trưởng bối” chu đáo, đang tri kỷ cố gắng chọn lựa đối tượng kết hôn thích hợp cho đứa nhỏ.
Muốn gia thế tốt một chút, nhân phẩm tốt một chút, năng lực cá nhân cũng phải mạnh mẽ, không chỉ dựa vào trong nhà. Phân tán rải rác, anh đặt ra rất nhiều tiêu chí nhưng mà điều kiện quan trọng nhất là: cơ thể khỏe mạnh, không bị khuyết tật.
Kỷ Mân ngồi trước máy tính, lướt qua toàn bộ danh sách.
Anh trông như một “trưởng bối” tận tâm, nhưng thực chất lại độc mồm độc miệng chỉ trích soi mói từng người trong danh sách với như một kẻ cạnh tranh vô sỉ.
Khi nhìn thấy trang trống ở cuối danh sách, trong lòng Kỷ Mân bỗng dâng lên một cơn phẫn nộ hiếm hoi. Khoảnh khắc đó, anh nhận ra rất rõ ràng, mình muốn giết chết Kỷ Trì.
Nếu không phải vì Kỷ Trì, anh đã không bị gãy chân. Anh cũng không cần phải ngồi trước máy tính, trải qua cảm giác đau khổ và giằng xé này để xem danh sách kia.
Nếu không phải vì Kỷ Trì, anh có thể đường hoàng xuất hiện trong danh sách này.
Hơn nữa còn ở vị trí đầu tiên.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân từng nghĩ rằng mình có thể thực sự cam tâm làm một “trưởng bối”.
Cho đến buổi sáng ngày hôm ấy, khi anh nhìn thấy những dấu vết mờ nhạt trên cổ Lục Nhiên.
Kỷ Mân rũ mắt, ngón tay luồn trong mái tóc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ở đuôi gáy.
Ở gần cổ áo, những dấu đỏ chói mắt ấy đã biến mất. Ngón tay khẽ lướt qua.
Anh tự hỏi, nếu một ngày nào đó, trên cơ thể đứa nhỏ này xuất hiện những dấu vết do người khác để lại…liệu anh có thực sự chịu đựng nổi không?
Ngón tay của người đàn ông lưu luyến mãi không rời, dừng lại rất lâu.
Cho đến khi Lục Nhiên không nhịn được, giọng run rẩy hỏi: “...Ông chủ, anh tìm gì trong tóc tôi vậy?”
Kỷ Mân khựng lại.
Chỉ thấy đứa nhỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh hoàng: “Không phải trong tóc tôi có gián đấy chứ?”
Kỷ Mân: “……”
Anh thu tay lại, nhẹ nhàng vỗ cậu một cái: “Hóa ra cậu cũng biết sợ à?”
Nói rồi định giơ tay lên vuốt tóc lần nữa, nhưng Lục Nhiên đã ôm đầu, không cho anh đụng vào.
Cậu xoay người thu dọn bốn con chó máy.
Kỷ Mân nhướng mày, hỏi: “Không phải là tặng cho tôi à?”
Lục Nhiên: “……”
Cậu im lặng một lúc, vẻ mặt khó diễn tả thành lời nhìn người đàn ông trên xe, nói: “Anh nghĩ tôi mua nổi sao?”
Kỷ Mân: “……”
“Đây là tôi mượn từ mấy bạn làm dự án sáng tạo đó.” Lục Nhiên trả lời, lại không nhịn được ngẩng đầu khoe công: “Nhưng mà lắp ráp với lập trình đều là tự tôi làm đó!”
Nghĩ đến màn biểu diễn thảm không nỡ nhìn vừa rồi, Kỷ Mân gật đầu: “Nhìn ra rồi.”
Chắc vì phải học gấp về lập trình và lắp ráp nên cậu mất rất nhiều thời gian, mấy ngày nay hóa thân thành thiên tài hoạt động về đêm. Thậm chí còn cố ý dành thời gian, lén lút làm bánh sinh nhật cho anh.
Ngày hôm sau, Lục Nhiên trả lại bốn con chó máy.
Chỉ là cậu không biết, rất nhanh sau đó, bốn con chó này đã được một “người bí ẩn” mua lại.
**
Sau sinh nhật của Kỷ Mân, Lục Nhiên nhớ đến chuyện mà Cố Chấp nhắc hôm trước nên đặc biệt về nhà họ Thẩm một chuyến. ( truyện trên app tyt )
Hôm nay trong sân nhà họ Thẩm đậu hai chiếc xe, hình như có khách đến.
Khi Lục Nhiên bước vào phòng khách, cảnh tượng khiến cậu phải ngạc nhiên.
Ngồi đó chính là nhà Lino.
Ba người họ đang trò chuyện với Thẩm Hồng Nguyên, bầu không khí có vẻ rất hòa hợp.
Không hề thấy dấu vết của những “không vui” trước đây.
Lục Nhiên cảm thấy hơi bị nể.
Thẩm Hồng Nguyên thật tài giỏi, lần trước Thẩm Tinh Nhiễm khiến nhà Lino tức điên, vậy mà ông ta vẫn có thể dỗ họ quay lại.
Gia đình Lino cũng thật trâu bò.
Sau khi uống phải thứ đó tại buổi tiệc của Thẩm Hồng Nguyên, mà họ vẫn có thể ngồi chung một bàn được. Không thể không nói, đúng là biết co biết duỗi.
Tuy nhiên, việc những người này có thể gạt bỏ khúc mắc lớn như vậy để tụ họp, chắc chắn trong lòng ai cũng đang toan tính điều gì đó.