Lục Nhiên vỗ tay: “Đúng rồi, chính là như thế này!”

Bản nhạc quái dị vang lên trong căn biệt thự yên tĩnh của Kỷ gia.

Trong căn nhà yên tĩnh vang lên bản nhạc quỷ dị:

Lúc thì là giai điệu sôi động: “Tùng tùng tùng chát chát!”

Lúc lại nhẹ nhàng êm ái: “Chúc mừng sinh nhật~”

Kèm theo những dải đèn lấp lánh và bốn đôi mắt đỏ ngầu như máu hiệu ứng phải nói là… chấn động.

Ba người cứ im lặng nhìn cảnh tượng đó suốt một lúc lâu.

Lục Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, không nhịn được lại gãi đầu: “Ờm… hình như vẫn có gì đó sai sai?”

Chính xác mà nói, tất cả chương trình cậu cài đặt đều đã thể hiện ra. Nhưng sao hiệu quả lại thành ra như thế này…

Khi nhạc chậm dần, Lục Nhiên cuối cùng cũng đi bật đèn lên.

Đèn vừa sáng, bốn con chó máy hiện nguyên hình – Xấu đến mức không chỗ nào giấu được.

“…Dạo này cậu về trễ như thế, hóa ra là bận rộn với những thứ này…”

Kỷ Mân hơi khựng lại, trong đầu lưỡng lự giữa từ “đồ xấu xí” và “thứ ma quỷ”, cuối cùng chọn một cách nói trung tính hơn: “bận làm mấy thứ này à?”

Lục Nhiên gật đầu, chậm rãi nhận ra đôi tai mình nóng dần lên.

Người đàn ông trên xe lăn dùng tay che miệng,cố nén tiếng cười trong cổ họng, thấp giọng: “Không tệ… trải nghiệm rất bất ngờ.”

Lục Nhiên ngẩng đầu, lén nhìn anh một cái, nhỏ giọng: “Anh muốn cười thì cứ cười đi.”

Kỷ Mân: “……”

Anh khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Thật sự rất tốt.”

Quản gia Trần đã bị dọa đến mức không nói nên lời vì màn trình diễn: “……”

Cả hai đúng là yêu nhau sâu sắc thật.

Lục Nhiên cúi đầu nghịch chiếc điều khiển thêm một lúc, rồi nói: “Còn chưa xong đâu!”

Đại Hoàng đi theo mấy con chó máy kia nhảy một hồi rồi nằm lăn ra, không buồn nhúc nhích nữa.

Lục Nhiên điều khiển bốn con chó máy lùi lại.

Dẫn đầu là một con ngậm theo một tấm thiệp tiến tới.

Lúc tiến gần Kỷ Mân, con chó máy bất cẩn trượt chân suýt ngã lăn quay ra đất.

Dù hơi khó khăn, cuối cùng nó vẫn thành công giao chiếc phong thư đến tay Kỷ Mân.

Chiều cao của con chó máy vừa vặn với chiếc xe lăn của anh.

Không cần ngẩng đầu hay cúi người, Kỷ Mân chỉ đưa tay ra là có thể lấy được.

Trên thiệp vẽ một hình người và một con chó nhỏ, cả hai đều trong tư thế quỳ gối cúi đầu đầy sinh động.

Mở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ trẻ trung, ngay ngắn của đứa nhỏ:

Chúc mừng sinh nhật ông chủ đẹp trai, phong độ, hào phóng, siêu tốt bụng, chưa từng chậm lương …!

Ở giữa còn liệt kê mấy chục tính từ.

Nhìn thoáng qua đều là lời hay ý đẹp nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện xen lẫn vài câu “mỉa mai kín đáo” như: “tính khí chó má,” “không cho nghỉ phép,” “không tăng lương” v.v.

Kỷ Mân gấp tấm thiệp lại, nhướng mày liếc nhìn đứa nhỏ bên cạnh.

“Còn nữa, còn nữa!” Lục Nhiên vội vàng nói.

Cậu tiếp tục điều khiển bốn con chó máy ra khỏi góc tối gần thang máy.

Không lâu sau, chúng cùng nhau mang đến một chiếc bánh kem.

Lần này hai chân trước nâng bánh, đứng bằng hai chân sau để bước đi. Dáng đi quyến rũ muốn chết.

Đứa nhỏ ngồi bên xe lăn, điều khiển cẩn thận từng li từng tí, sợ lỡ tay làm rơi chiếc bánh xuống đất.

Cậu giữ nhịp thở đến mức đổ mồ hôi, cuối cùng cũng đưa bánh an toàn đến trước mặt Kỷ Mân.

Lục Nhiên buông điều khiển, không kìm được mà vỗ tay.

Không rõ là chúc mừng sinh nhật Kỷ Mân hay tự khen ngợi kỹ thuật điều khiển tuyệt đỉnh của mình.

Cậu ngẩng cao đầu, chỉ vào chiếc bánh kem lớn: “Đây là tôi tự làm đấy!”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nhìn dáng vẻ đầy tự hào của cậu, Kỷ Mân không khỏi nhướng mày. Trong lòng anh thầm nghĩ: Cậu làm thì liệu ăn được không?

Dẫu vậy, Kỷ Mân vẫn giữ thể diện, cúi người nhìn chiếc bánh.

Chiếc bánh được làm rất tỉ mỉ, hoa văn trang trí cũng rất đẹp, rõ ràng là đã luyện tập nhiều.

Lục Nhiên cắt một miếng đưa cho anh.

Kỷ Mân vốn không thích đồ ngọt, nhưng vẫn nhận lấy, dùng nĩa xiên một miếng.

Khi đưa vào miệng, anh bất ngờ nhận ra hương vị không quá ngọt như anh nghĩ. Vị mặn nhẹ của muối biển hòa quyện với hương caramel ngọt dịu tan trên đầu lưỡi, không gây cảm giác khó chịu. ( truyện trên app T Y T )

Lục Nhiên ghé sát, chăm chú quan sát biểu cảm của Kỷ Mân, cười ranh mãnh: “Tôi biết anh không thích ngọt, đặc biệt làm kem vị mặn cho anh!”

Kỷ Mân cắn nhẹ chiếc nĩa, hơi sững lại.

Là người thừa kế Kỷ gia, từ nhỏ anh chưa từng thiếu những bữa tiệc sinh nhật. Rất nhiều người tới chúc mừng, buổi tiệc nào cũng đều được tổ chức rất hoành tráng.

Mỗi lần đều có bánh kem…

Nhưng chưa từng có ai chú ý dặn dò đầu bếp làm bánh thay đổi kem từ vị ngọt sang vị mặn.

Kỷ Mân mỗi lần đều bị ngấy đến phát chán, lâu dần liền mất hứng thú với đồ ngọt.

Lần này, anh chậm rãi ăn hết cả miếng bánh trong tay.

Đứa nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh lại nói: “Còn nữa, còn nữa!”

Kỷ Mân hơi  bất ngờ, quay sang nhìn —Lục Nhiên lại ấn thêm một nút trên điều khiển.

Không biết cậu đã thiết kế thế nào mà bốn con chó máy lập tức tụ lại thành một vòng tròn, liền tụm đầu vào nhau.

Sau khi loay hoay một lúc, một con ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía Kỷ Mân.

Nó làm động tác há miệng, nhưng động tác vừa được nửa chừng thì đứng khựng lại.

“Ây ây ây, sao bị kẹt rồi?”

Lục Nhiên nghiêng người, vỗ lên đầu con chó máy mấy cái nhưng miệng của nó vẫn không mở ra.

Cuối cùng, cậu thò tay vào trong, mò mẫm một hồi, rồi lấy ra một vật gì nhỏ đưa cho Kỷ Mân.

Kỷ Mân nhận lấy, nhìn xuống mới phát hiện đó là một con chó máy tí hon.

Con chó được làm rất tinh xảo, bốn chân và đầu đều có thể cử động được.

“Thấy anh thích Đại Hoàng như vậy, tôi nghĩ ông chủ chắc là thích chó nhỏ lắm.”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh nói, đoạn đặt con chó máy nhỏ lên bảng điều khiển của xe lăn.

Con chó bên trong có nam châm, vừa khít hút vào bảng điều khiển.

Lục Nhiên kéo tay Kỷ Mân, đặt bàn tay lớn của anh lên bảng điều khiển.

“Này, giờ thì ông chủ có thể vuốt chó mọi lúc mọi nơi rồi!”

Kỷ Mân ngước mắt.

Đôi mắt đen dưới ánh đèn càng thêm trầm lặng nhìn sang cậu đứa nhỏ bên cạnh.

Lòng bàn tay anh khẽ khép lại. Ngón tay bao bọc lấy con chó máy nhỏ bé, hoàn toàn ôm trọn nó. 

“Chỉ có thế thôi .” Lục Nhiên nói.

Cậu đặt lại điều khiển, lén liếc nhìn Kỷ Mân đang chăm chú nghịch chó máy nhỏ.

Nhớ đến những món quà mà Kỷ Mân nhận được hôm nay, cậu khẽ nói: “Tôi không có nhiều tiền, chuẩn bị cũng không được đầy đủ.”

Ngừng lại một chút, cậu hếch cằm, nói: “Nhưng tôi đã rất cố gắng rồi, anh đừng có kén cá chọn canh đấy.”

Kỷ Mân ngước mắt nhìn cậu, hỏi: “Nếu tôi cố tình kén chọn thì sao?”

Lục Nhiên: “……”

Cậu giận dỗi vươn tay, định lấy lại con chó máy trên bảng điều khiển: “Vậy trả lại đây cho tôi!”

Kỷ Mân nhanh tay giữ lại, giấu con chó máy trong lòng bàn tay.

“Không đâu.” anh vội vàng nói: “Tôi rất thích, món nào cũng thích, cả màn trình diễn của cậu nữa.”

Nghe vậy, Lục Nhiên ngẩng đầu, nhìn kỹ biểu cảm của anh như muốn xác nhận mức độ chân thật trong lời nói.

“Thật đấy.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Hiếm khi Kỷ Mân tỏ ra thành thật. Anh nghĩ một lúc, chậm rãi, khó nhọc mở lời: “Chưa từng có ai tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho tôi như vậy.”

“Chưa từng sao?” Lục Nhiên ngạc nhiên.

Lúc này để tiện điều khiển, cậu ngồi bệt trên sàn cạnh xe lăn của Kỷ Mân, vịn vào tay vịn, ngước nhìn anh: “Nhưng có rất nhiều người đến tham dự sinh nhật anh, từ nhỏ không phải đã như vậy rồi sao?”

Kỷ Mân chỉ nhếch môi cười nhạt, không nói gì.

Nhớ đến Kỷ Nguyệt mà mình gặp hôm nay, Lục Nhiên không kìm được hỏi: “Gia đình anh cũng không tốt với anh ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play