Kỷ Mân hỏi.
Kỷ Nguyệt nghẹn lời.
Nhưng ngay sau đó bà lập tức nói: “Nó lấy quyền gì mà thay cậu làm việc đó?”
Khóe môi Kỷ Mân khẽ nhếch lên, giọng điệu đầy bình thản: “Có hay không là do tôi quyết định.”
Sắc mặt Kỷ Nguyệt trở nên khó coi. Bà còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị Kỷ Mân ngắt lời.
“Còn nữa, từ nay Kỷ gia sẽ không quản cục diện rối rắm của nhà họ Lý nữa. Nếu các người còn đổ chuyện lên đầu Kỷ Thị nữa, tôi sẽ kiện.”
Kỷ Mân cúi đầu uống một ngụm trà..
Kỷ Nguyệt không vui, nhưng việc này rốt cuộc là bọn họ làm không đúng. Bà cố ý lảng sang chuyện khác, lập lờ nước đôi: “Mấy chuyện này đều nhỏ nhặt, có thể thương lượng. Nhưng mà cái người ngoài kia…”
Bà lại nhắc đến Lục Nhiên.
Kỷ Mân ngước mắt nhìn bà. Ánh mắt anh trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực: “Cô muốn tôi rút vốn khỏi nhà họ Lý sao?”
Câu này thành công khiến gương mặt Kỷ Nguyệt tái mét.
Bà cầm túi trên bàn, quạt nhẹ vài cái để che đi sự căng thẳng trong lòng, rồi nói: “Có cần thiết phải làm đến mức đó không?”
Kỷ Mân không đáp.
Một lát sau, như đang nói chuyện phiếm, Kỷ Mân nhẹ nhàng đưa tay chạm lên đầu gối của mình, nói: “Tôi dự định điều trị chân.”
Kỷ Nguyệt giật mình: “Chuyện này… chân của cậu chẳng phải đã nói là không thể chữa được sao? Nghe bảo phẫu thuật cuối cùng rất nguy hiểm, giờ chẳng phải vẫn ổn sao? Nếu lỡ bị liệt hoàn toàn hoặc mất mạng thì…”
“Ổn sao?” Kỷ Mân cười nhạt, hỏi ngược lại.
Lúc này, Kỷ Nguyệt mới nhận ra lời mình nói không phù hợp. Bà vội vàng phe phẩy tay, giải thích: “Cô chỉ lo cho cậu thôi. Sao tự nhiên lại quyết định chữa trị?”
“Không có gì. Chỉ là nghe nói chân của Kỷ Trì trong tù đã bị gãy.” Kỷ Mân nhàn nhạt đáp.
Mắt Kỷ Nguyệt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, gượng cười: “Chuyện gì thế này? Sao tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy?”
Nói xong, mới bồi thêm một câu: “Hắn cũng đáng bị trừng phạt.
Kỷ Mân gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Gần đây tôi đột nhiên nhận ra rằng, với người đã khiến chân tôi bị gãy, tôi nên căm hận.”
Kỷ Nguyệt không biết phải nói gì, cười gượng cúi đầu uống một ngụm trà.
Ngón tay siết chặt chiếc tách không để lộ cảm xúc.
Bà biết rõ người cháu trai này từ nhỏ đã khác biệt với những đứa trẻ bình thường. Năng lực vượt trội, nhưng với hầu hết mọi chuyện lại không để tâm.
Bà còn nhớ lúc Kỷ Mân gặp chuyện, bà vội vã trở về, nhìn thấy anh ra viện.
Lúc đó, bà nghĩ rằng cuộc đời của anh đã kết thúc. Dù vậy, Kỷ Mân hề không oán trách, không thù hận, thậm chí không mắng chửi Kỷ Trì — người đâm lén sau lưng anh.
Anh lập tức bắt tay vào công việc, rất nhanh thu thập đủ chứng cứ để lật đổ Kỷ Trì.
Kỷ Mân luôn bình tĩnh như vậy, cứ như chuyện gãy chân chẳng phải chuyện to tát gì.
Thế nhưng tại sao bây giờ đột nhiên lại…
*
Bên ngoài, Lục Nhiên đang chơi với Đại Hoàng.
Không lâu sau, cậu thấy cửa phòng trà mở ra, Kỷ Nguyệt bước ra ngoài.
Bà chỉ liếc cậu một cái, không nói gì mà vội vàng rời đi.
Kỷ Mân cũng theo bước ra khỏi phòng trà. Vẻ mặt nhàn nhạt như bình thường, không rõ cuộc nói chuyện bên trong có suôn sẻ hay không.
Nhưng Lục Nhiên nhận ra tâm trạng của Kỷ Mân không tốt.
Cậu đặt Đại Hoàng xuống, chậm rãi bước tới trước mặt anh, xòe tay ra.
Kỷ Mân sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”
“Hôm nay tôi có phải không nên đánh bà ấy không?” Lục Nhiên hỏi.
Kỷ Mân nhướng mày nhìn cậu.
Lục Nhiên gãi gãi má, nói: “Viện trưởng Lục từng nói, con trai không được đánh con gái. Bà ấy là cô của anh, cũng là phụ nữ, tôi không nên đánh.”
Nói rồi, cậu lại đưa tay ra trước mặt Kỷ Mân, hỏi: “Vậy ông chủ có muốn phạt tôi không?”
Kỷ Mân nhìn bàn tay xòe ra của cậu, hỏi lại: “Vậy tại sao lại đánh?” ( truyện trên app T Y T )
Lục Nhiên ngập ngừng một lúc, rồi thành thật trả lời: “Tôi nghe thấy những gì họ nói trong phòng. Bà ta là người thân duy nhất của anh. Nghe thấy họ nghĩ về anh như vậy, chắc anh sẽ rất buồn.”
Kỷ Mân bất chợt bật cười.
Anh nghĩ, làm sao mình có thể buồn chứ.
Anh đâu phải đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nhưng nụ cười trên môi anh dần dần tắt ngấm. Vì anh nhớ lại, khi biết về những chuyện mà nhà họ Lý đã làm ở nước ngoài, anh thực sự từng tức giận. Hơn nữa trước khi gặp gia đình của Kỷ Nguyệt hôm nay, trong lòng anh vẫn còn giữ một chút hy vọng.
Chính vì vậy, sau cuộc trò chuyện với Kỷ Nguyệt, tâm trạng anh mới chùng xuống như thế.
Những cảm xúc mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra lại bị đứa nhỏ này nắm bắt được.
Kỷ Mân nhìn bàn tay trước mặt mình, đầy những vết chai và vết thương nhỏ.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng bao lấy tay cậu, rồi khẽ vỗ một cái: “Quả thực nên phạt cậu.”
Anh đưa tay bóp nhẹ cánh tay của Lục Nhiên, hỏi: “Hôm nay lúc ấn đầu Lý Sơn vào đĩa súp, dùng bao nhiêu sức? Tay có run không?”
Lý Sơn chính là chồng của Kỷ Nguyệt.
Hôm nay, Lục Nhiên đã tát ba người nhà họ Lý một lượt, còn ấn đầu Lý Sơn vào đĩa súp.
Tuy nhìn thì gọn gàng dứt khoát, nhưng Lý Sơn dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, trọng lượng không nhẹ.
Những người khác không nhận ra, nhưng mà Kỷ Mân để ý thấy khi đó tay của Lục Nhiên đã bị căng cơ quá mức, đến mức lúc cầm đũa ăn cũng hơi run.
Bị nắn cánh tay thấy hơi nhột, Lục Nhiên rút tay về, khẽ xòe tay vận động vài cái, định nói mình không sao mà cơn đau cơ vẫn còn, nói kiểu gì cũng như đang nói dối.
Cậu chợt nhớ ra một chuyện, mắt sáng lên, đi vòng ra sau Kỷ Mân, đẩy xe lăn của anh về phía phòng khách. Giọng đầy hào hứng: “Ông chủ, tôi có thứ này muốn cho anh xem!”
Cậu nhanh chóng đẩy Kỷ Mân đến giữa phòng khách, sau đó chạy lên lầu.
Trước khi đi, cậu còn không quên tắt đèn trong phòng khách.
Kỷ Mân: “……”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Bên ngoài trời đã tối.
Đèn phòng khách bị tắt, chỉ còn lại một mình anh ngồi trong bóng tối mịt mùng.
Một lúc sau, quản gia Trần bước vào, cũng giật mình, hỏi: “Ngài lại có sở thích đặc biệt gì thế này?”
Kỷ Mân xoa trán, không quên nhắc: “Đừng bật đèn. Cậu ấy bảo phải tắt.”
Không lâu sau, thang máy từ tầng hai đi xuống.
Cửa thang máy mở ra.
Đại Hoàng dẫn đầu, phía sau là mấy… chấm đỏ phát sáng đang theo ra?
Khi những “chấm đỏ” tiến lại gần, Kỷ Mân mới nhận ra đó là bốn con chó máy.
Chỉ có đôi mắt sáng rực.
Trong căn phòng tối om, trông chúng đặc biệt kỳ quái.
Lục Nhiên bước ra, thấy cảnh tượng này cũng hơi câm nín.
Cậu đi đến ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Kỷ Mân, nói: “Không ngờ lại ra hiệu ứng như thế này à?”
“Cậu định làm gì đấy? Mưu sát à?” Kỷ Mân bất đắc dĩ hỏi.
Đứa nhỏ gãi đầu, cuối cùng buông xuôi: “Thôi kệ đi, tạm thời cứ để như thế này đã!”
Vừa nói, Lục Nhiên rút ra một chiếc điều khiển từ xa, nhấn một nút.
Một đoạn bài hát phát ra từ cơ thể của bốn con chó máy: “Chúc mừng sinh nhật ~ Chúc mừng sinh nhật ~”
Để mô phỏng cảm giác hát chân thực, mấy con chó máy xấu đau xấu đớn này còn mở miệng khép miệng theo nhịp. Kèm theo đó là đôi mắt đỏ nhấp nháy liên tục và giọng điện tử run rẩy.
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị.
Kỷ Mân với quản gia Trần: “……”
Lục Nhiên hiếm khi cảm thấy hơi ngại, gãi đầu, lẩm bẩm: “Không đúng rồi, tôi không cài đặt như thế mà.”
Nói xong, cậu nhấn thêm một nút khác.
Ngay lập tức, trên người bốn con chó máy sáng lên những dải đèn lấp lánh đủ màu sắc, tứ chi bắt đầu run rẩy nhảy múa.
Bài hát sinh nhật vốn còn tạm gọi là bình thường nay được thêm hiệu ứng âm thanh “tùng tùng tùng chát chát” sôi động.