Nói xong, dừng một chút, cậu lại nói thêm: “Nếu anh cần, tôi có thể xin lỗi họ.”
Không hiểu vì sao, nghe câu nói này, Kỷ Mân bỗng cảm thấy đau lòng.
Đứa nhỏ này, hành động ngông cuồng khắp nơi, gây ra đủ thứ chuyện, như thể chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả. Nhưng giờ đây lại sẵn sàng đi xin lỗi người khác.
“Ăn đi.” Kỷ Mân cầm một miếng bánh ngọt đút vào miệng cậu.
Nhìn đứa nhỏ nhai ngấu nghiến như một chú chuột, thấp giọng nói: “Không cần cậu phải xin lỗi.”
Bữa tiệc hỗn loạn một hồi lâu, rồi dần dần trở lại yên bình.
Những người có mặt ở đây đều là cáo già trên thương trường, không ai nhắc lại chuyện nhà họ Lý nữa..
Chỉ thỉnh thoảng, họ kín đáo liếc nhìn chàng trai đang cúi đầu ăn cạnh Kỷ Mân.
Ai nấy đều cố gắng ghi nhớ khuôn mặt cậu, thầm nhủ bản thân phải cẩn thận, đừng bao giờ làm kẻ ngu ngốc, đắc tội với người không nên đắc tội.
Buổi tiệc kéo dài gần hai giờ, theo lý đã đến lúc kết thúc.
Nhưng từ khi Lục Nhiên ngồi vào bàn, những món ăn lại như nước chảy liên tục được dọn lên.
Kỷ Mân cuối cùng cũng động đũa, ăn vài món.
Vị trí chủ bàn chưa rời bàn, những người còn lại cũng chẳng dám đứng dậy.
Vừa cảm thấy bữa tiệc này đúng là khó chịu, vừa thấy hóng hớt được một câu chuyện lớn cũng không hẳn tệ lắm.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, khách khứa mới lục tục ra về.
Cố Chấp trước khi rời đi, cố ý ghé qua bàn của Kỷ Mân.
Lục Nhiên không quen biết anh ta, liền quay sang nhìn Kỷ Mân.
Kỷ Mân cau mày liếc Cố Chấp một cái, rồi nói: “Anh ta là người nhà họ Cố, nếu xét về vai vế thì cậu nên gọi là chú nhỏ.”
Nói đến đây, không biết anh nghĩ đến điều gì, hơi ngập ngừng một chút, rồi bổ sung: “Không phải người quan trọng, không cần nhớ.”
Cố Chấp: “……”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Ê này, tôi vẫn còn đứng đây, cậu nói vậy là sao chứ?” Cố Chấp nhảy đành đạch phản ứng.
“Vậy sao anh không đứng xa một chút?” Kỷ Mân lạnh nhạt đáp.
Cố Chấp lầm bầm vài câu, nhưng vẫn không quên giơ ngón cái về phía Lục Nhiên, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cậu đánh đẹp lắm.”
Lục Nhiên lần đầu được người khác khen ngợi, ngẩng đầu nhìn Cố Chấp.
Cố Chấp bị ánh mắt trong trẻo của cậu nhìn chằm chằm, bỗng nhiên vỗ trán mình một cái, kinh ngạc thốt lên: “Cậu là người nhà họ Thẩm đúng không?”
Lục Nhiên không đáp, chỉ nhìn anh ta.
Đôi mắt ấy quá quen thuộc, Cố Chấp lập tức nhớ ra: “Là Nhiễm Nhiễm của đây tôi mà!”
“Nhiễm Nhiễm, chú đây, chú Cố của cậu, cậu quên rồi à?”
Nói xong, Cố Chấp gần như quên mất sự hiện diện của Kỷ Mân, lập tức bước tới gần.
“Giờ cậu ấy tên là Lục Nhiên.” Kỷ Mân thản nhiên nói.
“Chuyện nhỏ, không sao!”
Cố Chấp phất tay, hớn hở nói với Lục Nhiên: “Cậu quên rồi sao, hồi nhỏ chú còn dẫn cậu đi bắt ve sầu nữa đấy!”
“Hồi nhỏ cậu ít nói lắm, nhưng gan lại rất lớn, đặc biệt rất thích chơi với côn trùng!”
Cố Chấp hào hứng kể.
Đây là lần đầu tiên Lục Nhiên nhìn thấy người vui mừng nói về quá khứ của mình như vậy, khó tránh khỏi có chút tò mò.
“Bây giờ tôi vẫn thích chơi.” Cậu đáp.
Nói xong, cậu không nhịn được bước lên một bước, định nhìn kỹ khuôn mặt của Cố Chấp xem mình có nhận ra không.
Nhưng vừa mới nghiêng người một chút, Lục Nhiên đã cảm thấy cổ tay mình bị giữ chặt.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy đó là Kỷ Mân.
“Sao thế, ông chủ?” Lục Nhiên hỏi.
“Hừ! Cậu ta đang ghen đấy, đừng để ý!” Cố Chấp vừa nói vừa định kéo Lục Nhiên đi chỗ khác để trò chuyện.
Lục Nhiên nhìn Cố Chấp rồi ngoảnh đầu nhìn về phía Kỷ Mân.
Kỷ Mân khẽ mím môi, nhíu mày nhìn Cố Chấp: “Sao anh còn chưa đi?”
“Tôi cả ngày nhàn rỗi, về nhà cũng chẳng có việc gì.” Cố Chấp đáp đầy ung dung thản nhiên.
Kỷ Mân nói: “Hôm qua ba anh còn gọi cho tôi, hỏi về tình hình của anh ở công ty.”
Cố Chấp: “……”
Được rồi, vẫn là Kỷ Mân cậu tàn nhẫn độc miệng hơn cả.
Cố Chấp lùi lại vài bước, chắp tay vái Kỷ Mân, sau đó vẫy tay chào Lục Nhiên: “Lần sau chúng ta trò chuyện tiếp nhé!”
Nói xong, như nhớ ra điều gì, anh ta quay lại nói Lục Nhiên: “À đúng rồi, hôm cậu trở về nhà họ Thẩm, ba tôi đã đặc biệt gửi quà cho cậu, còn bảo cậu rảnh thì ghé thăm nhà tôi chơi. Sao cậu không trả lời?”
“Quà?”
Lục Nhiên khẽ nhướng mày. ( truyện trên app tyt )
Rất nhanh, cậu hiểu ra chắc hẳn là bị Thẩm Hồng Nguyên giữ lại.
Cậu mỉm cười với Cố Chấp: “Để tôi về nhà hỏi kỹ lại.”
Nhìn nụ cười đó, Cố Chấp không khỏi rùng mình. Rõ ràng đứa trẻ này trông không khác mấy so với hồi nhỏ, nhưng sao bây giờ cười lên lại đáng sợ như vậy?
Cố Chấp vẫy tay tạm biệt cả hai người: : “Lần này tôi đi thật đây! Nhớ đến nhà tôi chơi nhé!”
Đợi khi bóng dáng của Cố Chấp khuất hẳn, Kỷ Mân mới nhận ra mình vẫn đang nắm cổ tay của Lục Nhiên.
Anh vội vàng buông ra, quay đầu hắng giọng một tiếng, nghĩ tới ánh mắt của Lục Nhiên khi nhìn Cố Chấp vừa nãy, anh mím môi nói: “Tôi có số liên lạc của Cố Chấp, lát nữa sẽ gửi cho cậu. Còn về ông cụ nhà họ Cố, tôi có thể đưa cậu đến gặp.”
Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn anh một lúc, sau đó lắc đầu:
“Thôi, những gì anh ta nói tôi cũng không nhớ. Nhưng gặp ông cụ thì vẫn nên gặp.”
Kỷ Mân chợt nhận ra “thôi” của Lục Nhiên là nói về việc lấy số liên lạc với Cố Chấp.
Giờ, khách khứa trong sân đã rời đi gần hết.
Kỷ Mân và Lục Nhiên cùng nhau đi vào sân sau.
Đại Hoàng chạy ra, quanh quẩn bên chân Lục Nhiên.
Lục Nhiên cúi xuống bế Đại Hoàng lên, bất ngờ, lên tiếng: “Ông chủ yên tâm, tôi nhớ mình bây giờ là ‘bạn trai cũ’ của anh, sẽ không tùy tiện thêm bạn WeChat với người khác đâu.”
Câu nói này được thốt ra với giọng điệu như ngày trước — phấn khởi, như một xã xúc nhỏ tận tụy đang cố gắng hoàn thành công việc.
Nhưng mắt cậu lại chỉ chăm chú nhìn Đại Hoàng, tỉ mỉ nhặt những cọng cỏ dính trên lông của nó.
“Ừm, được.” Kỷ Mân dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng đáp lại, như thể việc ngăn cậu chỉ là vì công việc thật sự.
Khi cả hai vào phòng khách, phát hiện vẫn còn người chưa đi.
Cha con nhà họ Lý quỷ khóc sói tru rời đi, nhưng Kỷ Nguyệt, dù sao cũng là người Kỷ gia, đang trầm mặt ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Thấy Lục Nhiên bước vào, nét mặt của Kỷ Nguyệt càng trở nên căng thẳng, bà định nói gì đó — Kỷ Mân đã cất lời trước: “Ra phòng trà đi.”
Kỷ Nguyệt hơi khựng lại, nhưng vẫn không kiềm được, chỉ tay về phía Lục Nhiên nói: “Cậu ta tát tôi một cái, còn đánh em trai cậu, vậy mà cậu vẫn bảo vệ cậu ta à?”
Lục Nhiên không nhịn được, cãi lại một câu: “Tôi đã rất kiềm chế rồi.”
“Kiềm chế?” Kỷ Nguyệt gần như tức đến bật cười.
Tát một cái mà gọi là kiềm chế?
Tuy nhiên khi Kỷ Mân nghe câu này, ngược lại im lặng một lúc, sau đó gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, cậu ấy đã rất kiềm chế rồi.”
Kỷ Nguyệt suýt nữa tức đến ngất.
Bà còn muốn nói thêm nhưng mà Kỷ Mân đã quay người đi về phía phòng trà.
Kỷ Nguyệt chỉ đành cầm túi, bực tức đi theo. Trên đường, bà vẫn ôm mặt, tức muốn chết.
Trước khi đến đây, bà nghe nói Kỷ Mân có người bên cạnh, còn định nhân cơ hội này dằn mặt ra oai phủ đầu.
Ai ngờ, bà lại bị tát trước?
Ngồi xuống phòng trà, Kỷ Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chỉ trích: “Nhìn xem cậu tìm loại người gì thế này? Không có chút giáo dưỡng nào cả!”
“Nếu cậu muốn, cô sẽ giới thiệu cho cậu một người tử tế, chứ đừng…”
Những lời sau đó bị ánh mắt của Kỷ Mân làm cho nghẹn lại.
“Những chuyện các người làm ở nước ngoài, cậu ấy thay tôi đánh một cái tát, có quá đáng không?”