Bà không dùng nhiều sức, nhưng vẫn nhéo tai con trai, trách mắng: “Nói linh tinh gì thế! Mau đến xin lỗi anh họ con!”

Kỷ Nguyệt kéo con trai đến trước mặt Kỷ Mân, vừa mắng vừa biện hộ: “Nó mới mười lăm tuổi, trẻ con không biết ăn nói, Tiểu Mân, cậu đừng chấp nhặt với nó.”

“Mười lăm tuổi?” Kỷ Mân nhấc ly trà trên bàn, nhấp một ngụm.

Anh ngước mắt nhìn Kỷ Nguyệt, hỏi: “Cô còn nhớ lúc tôi mười lăm tuổi đang làm gì không?” 

Cơ mà vừa nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại cụp xuống, nói: “Thôi, quản cho tốt con trai cô đi.”

Lời này từ miệng Kỷ Mân nói ra đã được xem là rất khoan dung rồi.

Kỷ Nguyệt nghĩ thầm, quả nhiên người tàn phế rồi sẽ dễ mềm lòng vì tình thân. Thấy thế, bà lại cố lấn tới, đẩy con trai một cái: “Nhanh lên, mời rượu xin lỗi anh họ con đi.”

Không ngờ, vừa nói xong, đứa con trai kia lập tức hất tay bà ra, lớn tiếng gào lên: “Con không thèm xin lỗi tên què này đâu!”

Lời dứt cả sân lập tức chìm vào trạng thái yên lặng tuyệt đối.

Chỉ còn thằng nhóc vẫn tiếp tục gào lên: “Con nói sai à?”

Vừa nói nó vừa chỉ vào Kỷ Mân, quát: “Bố tôi nói rồi, cả đời này anh chỉ là thằng què! Sau này già đi còn phải dựa vào tôi!”

Nghe vậy, Kỷ Mân lại thấy thú vị, thậm chí, còn bật cười, nói: “Nói hay lắm, nói tiếp đi.”

Thấy dáng vẻ này của anh, sống lưng Kỷ Nguyệt bỗng lạnh toát. Nhưng mà bà nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Nói gì thì nói, bà cũng là người thân duy nhất của Kỷ Mân. Bà hiểu rõ vị trí của mình.

Kỷ Mân đang định nói — cánh cửa dẫn ra ban công gần nội viện mở ra.

Một chàng trai tóc rối bời vì vừa ngủ dậy, dụi mắt bước ra từ phòng kính ngập nắng.

Sự xuất hiện quá bất ngờ của cậu khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Cậu mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, chân mang dép lê, mặt vẫn còn ngái ngủ.

Dáng vẻ mềm mại này hoàn toàn lạc lõng với bầu không khí sang trọng của buổi tiệc, càng không hợp với sự nghiêm trang của Kỷ gia.

Nhưng lại khiến người đàn ông ngồi trên xe lăn ngay lập tức trút bỏ đi hơi thở lạnh lùng đầy sát khí..

Mọi người nghe thấy Kỷ Mân – người vừa nãy còn cười lạnh như muốn giết người – lại trách móc: “Cuối cùng cũng dậy, có biết mấy giờ rồi không?”

Nghe như là trách móc, mà giọng điệu lại khiến người khác phải nghiến răng vì ghen tị.

“Ờm…”

Lục Nhiên lười biếng đáp lại, chậm rãi bước xuống bậc thang

Nhìn cảnh này, mọi người mới vỡ lẽ.

Thảo nào không thấy người xuất hiện.

Hóa ra là… ngủ quên à?

Kỷ Mân giơ tay kéo ghế bên cạnh ra, phất tay ra hiệu cho Kỷ Nguyệt dẫn đứa con quậy phá của mình đi. ( truyện trên app tyt )

Ai ngờ, vừa nhìn thấy Lục Nhiên, thằng nhóc kia đã hăng hái hơn hẳn. Nó bước đến, há mồm: “Mày chính là tên què…”

Nó chỉ kịp nói một nữa, thì người không lớn hơn nó bao nhiêu, vừa dụi mắt ngái ngủ – đã quay phắt sang nhìn nó.

Chỉ trong tích tắc, đối phương túm tóc “chát” — tát thẳng tay.

Tát xong còn ngáp một cái, bình thản bảo: “Cút.”

Tiếng “chát” ấy, vang lên giòn tan.

Động tác tát người vô cùng dứt khoát, gọn gàng, thuần thục.

Vì hành động quá nhanh và trực tiếp, những thương nhân toàn đầu óc mưu mô đầy toan tính có mặt ở đây đều ngớ người ra trong giây lát.

Thằng nhóc kia cũng bị đánh đến ngu người.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nó bị tát như vậy. Sau khi hoàn hồn, thằng nhóc mười bốn, mười lăm tuổi này lập tức há há mồm khóc ré lên, tìm mẹ: “Mẹ ơi! Nó đánh con!”

Cơ mà tiếng khóc này làm Lục Nhiên khó chịu.

Cậu tiện tay lấy cái rổ đựng bánh ngọt trên bàn, bóp méo vài cái rồi nhét vào miệng thằng nhóc.

Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Kỷ Nguyệt lúc này mới phản ứng.

Thấy con trai cưng bị đánh, bà lập tức chẳng màng gì nữa, lớn tiếng quát: “Cậu là ai mà dám đánh con tôi? Tôi là cô ruột của Kỷ Mân, cậu biết không? Kỷ gia có chỗ cho cậu lên tiếng sao…”

Vừa nói vừa giơ định đánh trả.

Lục Nhiên chộp lấy cổ tay bà, hỏi: “Cô ruột? Chính là người bảo dời sinh nhật thêm một ngày đó hả?”

Kỷ Nguyệt sững người.

Giây tiếp theo, Lục Nhiên đưa tay lên, lại một tiếng “chát” vang dội: “Bà cũng cút!”

Cái tát này khiến tất cả mọi người trong sân hoàn toàn chết lặng.

Đó là… cô ruột của Kỷ Mân!

Là đại tiểu thư của nhà họ Kỷ!

Kỷ Nguyệt bị đánh đến mức lệch đầu, loạng choạng lùi vài bước, ôm mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Bên kia, chồng của Kỷ Nguyệt thấy vợ và con trai đều bị đánh, cuối cùng bước tới: “Thằng nhóc kia, mày làm cái gì đấy!”

Người đàn ông thô kệch, lực lưỡng lao tới, đưa tay định chộp lấy cổ Lục Nhiên.

Chưa kịp nắm tới, Lục Nhiên đã giơ tay, thêm một cái tát giáng thẳng vào mặt: “Cái loại dựa hơi ăn bám như ông cũng cút!”

Dù gì gã cũng là đàn ông trưởng thành, không dễ bị đánh ngã như vậy.

“Mày!” Gã ôm mặt, vừa định lao tới thì Lục Nhiên đã chụp lấy đầu gã, “bốp” một tiếng, đè thẳng vào đĩa súp kem trên bàn — Cả bàn tiệc rung chuyển, nước súp bắn tung tóe.

Vài giây sau, Lục Nhiên buông tay, hỏi: “Giờ cút được chưa?”

Chồng của Kỷ Nguyệt ngẩng đầu lên.

Gã mờ mịt lau mặt, xoay người rời đi mà không nói một lời..

Ba lần hạ đo ván!

Các vị khách cùng bàn với Kỷ Mân đều đờ đẫn.

Khi hoàn hồn, tất cả đều chăm chú nhìn Kỷ Mân để xem phản ứng của anh.

Người đàn ông vừa lạnh lùng nghiêm nghị giờ đây lại đang cau mày.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh nhẹ nhàng đưa tay kéo cổ tay chàng trai dính đầy nước súp, kéo về phía mình, rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch từng ngón tay lẫn cổ tay của cậu.

Sau khi chắc chắn cậu không bị bỏng, anh mới buông tay ra, rồi quay sang nói với phục vụ bên cạnh: “Bàn dơ rồi, lau sạch đi. Đổi súp thành đồ tráng miệng.”

Đến lúc này, Kỷ Nguyệt mới như bừng tỉnh, lập tức hét lên:

“Nó, nó đánh tôi! Kỷ Mân, tôi là cô ruột của cậu, nó đánh tôi mà cậu không quản sao?”

Kỷ Mân nhíu mày nhìn bà một cái, thở dài: “Cậu ấy mới mười chín tuổi, trẻ nhỏ không kiềm chế được cơn giận, cô so đo với  đứa nhỏ làm gì?”

Kỷ Nguyệt suýt nữa nghẹn một hơi không thở nổi.

Mười chín tuổi?

Mười chín tuổi mà còn gọi là trẻ nhỏ? Chẳng lẽ mười chín tuổi vẫn cần đi khám khoa nhi?!

Những người chứng kiến toàn bộ câu chuyện đều lặng lẽ đè nén sự kinh ngạc trong lòng, cúi đầu không dám nhìn về phía Lục Nhiên nữa.

Thực ra, trong lòng Kỷ Mân cũng thấy chấn động.

Ban đầu, anh còn lo Lục Nhiên sẽ đồng cảm với nhà họ Lý, sợ cậu sẽ bị mấy thủ đoạn của anh dọa.

Giờ thì Lục Nhiên đánh liên tục mấy cái, đến mức anh quên luôn cả kế hoạch ban đầu của mình.

Đặc biệt là đứa nhỏ bên cạnh anh, sau khi ngồi xuống ăn vài miếng, như bừng tỉnh, hỏi: “Mẹ ơi, nhiều người thế! Tiệc sinh nhật của anh bắt đầu rồi sao?”

 “Không thì sao?” Kỷ Mân trừng mắt nhìn cậu.

Lục Nhiên lập tức ghé sát lại, hạ giọng: “Nhưng tôi chưa kịp nhéo dấu hôn thì làm sao đây?”

Kỷ Mân: “……”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Không cần, cảm ơn. Một lần là quá đủ rồi.” Anh đáp.

Lục Nhiên lại cắm đầu ăn thêm một lúc, đoạn  đôi mắt đen láy đảo một vòng quanh bàn, cậu hỏi tiếp: “Ơ… ông chủ, em vừa rồi có lỡ tay đánh ai quan trọng không?”

“Lỡ tay?” Kỷ Mân nhướng mày.

Lục Nhiên cầm đũa chọc chọc miếng bò bít tết, nhỏ giọng đáp: “Lỡ tay mà cố ý…”

Kỷ Mân suýt nữa bật cười, cố kìm nén nụ cười, hỏi: “Nếu tôi nói là quan trọng thì sao?”

Lục Nhiên im lặng một lát.

Cậu đặt đũa xuống, chắp tay trước mặt, nghiêm túc xin lỗi: “Xin lỗi ông chủ, anh làm ơn, đừng trừ lương tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play