Kỷ Mân nghĩ ngợi, rồi quay đầu nói với quản gia Trần:
“Chú lên xem cậu ấy đã dậy chưa. Nếu dậy rồi, hỏi xem cậu ấy muốn ăn gì, bảo bếp mang lên, đừng để xuống đây thấy cảnh khó coi này lại cảm thấy phiền.”
Quản gia Trần lần này không lập tức đồng ý, ngược lại nhìn Kỷ Mân, hỏi: “Ngài chắc chứ?”
Kỷ Mân bị hỏi đến ngẩn ra, song, rất nhanh anh phản ứng lại, thở dài: “Thôi, tùy tâm trạng cậu ấy vậy.”
Anh không muốn Lục Nhiên xuống, ban đầu là vì không muốn đứa nhỏ bận tâm.
Lục Nhiên rất nghe lời, nếu Kỷ Mân nói, cậu chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ở trên phòng. Nhưng điều đó lại khiến anh không khỏi nghĩ đến những ngày tháng cậu còn ở nhà họ Thẩm…
Dù sao đi nữa… Ở đó, Lục Nhiên có thể đã rất nhiều lần bị yêu cầu không được ra ngoài, không được tham gia các hoạt động xã giao của gia đình.
“Vậy thì…bảo bếp làm thêm vài món bánh ngọt.” Kỷ Mân nói.
Anh nhớ Lục Nhiên rất thích ăn bánh ngọt.
Nói xong, anh ngước mắt nhìn ba người nhà họ Lý vừa bước vào, chân mày lại khẽ nhíu.
Rõ ràng cơn giận vừa nổi lên lại bị anh đè xuống.
Ngay cả bản thân cũng không nhận ra, giữa đôi lông mày của mình thoáng hiện lên chút căng thẳng rất khó phát hiện.
Quản gia Trần mỉm cười, ánh mắt già nua như thể nhìn thấu tất cả. Ông khẽ nói: “Ngài nghĩ nhiều rồi, cậu Lục Nhiên và ngài còn chưa đến mức ra mắt gia đình. Cậu ấy sẽ không vì những hành vi không đúng của gia đình cô Kỷ Nguyệt mà ảnh hưởng đến ấn tượng về ngài đâu.”
Kỷ Mân: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Khóe mắt anh giật nhẹ, miễn cưỡng giải thích: “Tôi không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là không muốn làm cho cảnh tượng quá khó coi thôi.”
Quản gia Trần nghe vậy, suýt nữa trợn mắt trắng. Ngày thường đâu thấy ngài quan tâm mấy chuyện này đâu.
“Đi đi, bảo bếp chuẩn bị.” Kỷ Mân giục ông.
Sau khi quản gia Trần rời đi, Kỷ Mân vẫn chẳng động đến bữa ăn. Anh nghĩ, có lẽ mình thực sự hơi căng thẳng.
Chính xác hơn, từ hôm Lục Nhiên nghe trợ lý báo cáo chuyện gia đình anh, anh đã để tâm hơn một chút.
Không hẳn là vì những điều mà quản gia Trần nói.
Trong những gia tộc lớn, chuyện rắc rối và lộn xộn là không thể tránh khỏi.
Kỷ gia cũng chẳng tốt hơn nhà họ Thẩm là bao.
Vì quy mô lớn, nên khi xảy ra tranh chấp, mọi thứ còn gay gắt và đẫm máu hơn.
Anh phải ngồi xe lăn. Người em trai cùng cha khác mẹ của anh bị tống vào tù. Thêm vào đó, thế hệ trước cũng để lại vô số vấn đề.
Bây giờ, người cô duy nhất của anh trở về, dường như cũng mang theo những rắc rối mới. Những điều đó như phơi bày toàn bộ bóng tối hỗn loạn mà Kỷ Mân vẫn luôn cố giấu.
Sinh ra trong gia đình như vậy, rồi trở thành người chiến thắng cuối cùng, Kỷ Mân sao có thể đơn thuần như những gì Lục Nhiên nghĩ — một người trưởng bối đáng tin cậy, một ông chủ tốt.
Hôm đó, đứa nhỏ đã hỏi anh: “Họ có bắt nạt anh không?”
Kỷ Mân không trả lời.
Bởi vì…
Có lẽ Lục Nhiên không biết rằng, với cách làm của anh, giờ anh mới là người đi bắt nạt người khác.
Kỷ Mân nhắm mắt lại..
Lần đầu tiên anh thấy do dự với quyết định mình đã đưa ra.
Lục Nhiên lớn lên trong một gia đình như nhà họ Thẩm, hẳn sẽ rất coi trọng tình thân. Nếu cậu thấy cách anh đối xử với gia đình họ Lý, liệu cậu có nghĩ rằng anh giống như Thẩm Tinh Dục?
Dù rằng… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Có lẽ anh còn tàn nhẫn hơn Thẩm Tinh Dục.
Kỷ Mân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài.
Thôi vậy, để sau hẵng nói.
Hôm nay chỉ cần nhà họ Lý không quá đáng, yên ổn ăn xong bữa cơm là được.
Kỷ Mân đang cúi đầu trầm ngâm.
Bỗng nghe thấy tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra.
Anh quay đầu, nhìn thấy người vừa đến là cô ruột của mình.
Kỷ Nguyệt vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi nhé Tiểu Mân, chúng ta tới trễ một chút.”
Kỷ Mân khẽ gật đầu, không truy cứu.
Kỷ Nguyệt quay đầu kéo con trai mình lại: “Đến đây chào anh họ đi, lúc nhỏ con cứ anh họ thế này anh họ thế kia mãi đấy thôi.”
Trước mặt Kỷ Mân, thằng nhóc choai choai miễn cưỡng kéo môi nở một nụ cười, nói: “Chào anh họ.”
Chỉ là khả năng che giấu cảm xúc của thằng nhóc rõ ràng chưa tốt, ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn chiếc xe lăn của Kỷ Mân khi nói chuyện.
Đối với trẻ con, trừ Lục Nhiên ra, Kỷ Mân không có nhiều kiên nhẫn. Anh chỉ đáp lại một tiếng nhạt nhẽo.
Lúc này, Kỷ Nguyệt kéo ghế, ấn con trai ngồi xuống: “Nào, ngồi cạnh anh họ đi.”
Rồi bà còn dặn dò: “Anh họ con sức khỏe không tốt, con phải chăm sóc anh cẩn thận.”
Nghe vậy, thằng nhóc ấy rõ ràng không vui.
Kỷ Mân cũng chẳng vui vẻ gì.
Anh nhìn ghế bên cạnh, khẽ nhíu mày, nói: “Chỗ của các người ở chỗ khác.”
Lời này vừa dứt, mọi người trong phòng, kể cả Kỷ Nguyệt, đều ngẩn người.
Chỗ khác.
Ý là, chỗ này không phải để dành cho bọn họ?
Vậy thì…
Còn ai quan trọng hơn Kỷ Nguyệt sao?
Kỷ Nguyệt khẽ nhíu mày nhưng bà vẫn nói: “Cậu và em trai lâu rồi không gặp, để nó ngồi đây thì có sao đâu?”
Nói xong, bà lại định ép con trai ngồi xuống.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Mân nhìn thẳng qua. Ánh mắt anh mang theo sức ép mạnh mẽ, khiến nụ cười trên mặt Kỷ Nguyệt cứng đờ.
Con trai bà cũng không dám ngồi xuống.
Cuối cùng, hai mẹ con đành quay về chỗ ngồi của mình.
Quay lại vị trí, vẻ mặt Kỷ Nguyệt lạnh nhạt hơn chút.
Bà nghĩ, xem ra lời đồn nghe được trên đường là thật.
Đứa cháu không lành lặn này của bà, dường như thật sự đã có người rồi.
Trong lòng Kỷ Nguyệt đầy thắc mắc.
Bà còn nhớ khi cháu trai mình còn nhỏ, tính tình đã không tốt. Khi Kỷ Mân mới mười mấy tuổi, trong gia đình như của họ, việc kết hôn gần như đã được định sẵn..
Khi đó, có người môn đăng hộ đối đến nhờ cụ nhà họ Kỷ, ngỏ ý muốn ở lại nhà vài ngày. Rõ ràng là có ý với Kỷ Mân. Nhưng đến rồi lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ Mân đâu, mà thỉnh thoảng gặp được vài lần, mặt dày đeo bám chỉ chọc anh nổi giận thêm.
Kỷ Mân lạnh mặt nói thẳng: “Sao cô cứ ở nhà tôi mãi thế, không có nhà à?”
Một câu nói khiến người ta khóc ngay tại chỗ. Hôm sau, người đó liền rời đi ngay tắp lự.
Sau này, khi Kỷ Mân gặp chuyện, tính tình lại càng lạnh lùng hơn.
Vì đôi chân của anh, không còn ai bám theo nữa.
Giờ đây, không biết ai lại có thể làm được điều đó.
Bên này, Kỷ Mân không động đến đũa.
Những rắc rối mà gia đình họ Lý gây ra nhanh chóng lắng xuống, bữa tiệc tiếp tục diễn ra.
Đang ăn, con trai của Kỷ Nguyệt bỗng nhiên nổi giận, ném phăng đôi đũa xuống bàn: “Đã nói là con không ăn mà!”
Kỷ Nguyệt nhíu mày kéo con trai lại, hạ giọng nói: “Con quên trước khi đến đây mẹ đã dặn gì rồi à?”
Con trai của bà nghe xong câu này, lại đột nhiên bùng nổ: ( truyện trên app tyt )
“Phiền chết đi được! Nếu không phải mẹ nói anh ta chết rồi thì đồ của nhà họ Kỷ đều là của con, con đã chẳng thèm tới đây!”
Giọng của thiếu niên vừa mới vỡ giọng, vang lên đầy mạnh mẽ, xé toạc bầu không khí vốn đang yên tĩnh của bữa tiệc, khiến tình hình trở nên vô cùng lúng túng.
Một vài người không nhịn được mà liếc nhìn Kỷ Mân. Chỉ thấy anh dựa vào lưng ghế xe lăn, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc điều khiển trên tay vịn.
Nghe câu nói đầy ác ý kia, khóe môi anh lại khẽ nhếch lên một chút..
Kỷ Nguyệt cảm thấy hơi xấu hổ, trong lòng thầm trách, thằng con này đúng là bị cha nó chiều hư rồi.
Dù những lời đó là sự thật — Kỷ Mân giờ đã tàn tật, không có con nối dõi, nhà họ Kỷ cũng chẳng còn người thân nào khác, một ngày nào đó tất cả sẽ thuộc về họ nhưng làm sao có thể nói toạc ra như vậy!