Cổng chính biệt thự Kỷ gia mở rộng.

Bên ngoài lại không quá náo nhiệt.

So với những bữa tiệc thường ngày tại nhà họ Thẩm, khung cảnh này gần như được coi là “quạnh quẽ”.

Bởi tất cả mọi người đều lịch sự trình thiệp mời và quà mừng, rồi im lặng bước vào.

Như thể chỉ cần bước qua cửa Kỷ gia, ngay cả việc trò chuyện với người bên cạnh cũng phải cầcần hạ thấp giọng, giữ thái độ điềm tĩnh.

Khung cảnh chẳng giống tiệc sinh nhật chút nào. Mà càng giống như thể mọi người đang đến để tham dự một cuộc họp ở Kỷ gia.

Cố Chấp thì không quen với bầu không khí này, vừa vào đã nổi hết da gà da vịt, cảm giác nếu không cử động chút, cả người sẽ đông cứng mất.

Anh ta ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Kỷ Mân, vừa run vừa không ngừng than phiền: “Thực ra tôi không định đến, làm gì có chuyện trưởng bối như tôi phải đi chúc mừng hậu bối như cậu.”

Kỷ Mân ngước lên liếc anh ta một cái. Trong ánh mắt viết rõ ràng: Không muốn ở thì cút đi.

Cố Chấp có chút ngạc nhiên, lắc đầu than thở: “Dạo này cậu bớt nóng tính rồi à?”

Nếu là trước đây, chắc chắn đã bị đuổi cổ đi rồi.

Kỷ Mân im lặng. Có lẽ do anh đã bị ai đó làm phiền đến mức ngưỡng chịu đựng cũng cao hơn.

“Vả lại, không phải là tôi muốn tới,” Cố Chấp thở dài: “Ông già nhà tôi coi trọng cậu lắm, ban đầu định để thằng nhóc Ninh Khải đến.”

“Nhưng không biết thằng nhóc đó bị làm sao, vừa nghe đến chuyện phải tới chỗ cậu liền sống chết không chịu đi.”

Nghe nhắc đến tên Cố Ninh Khải, Kỷ Mân bật cười.

Anh thừa hiểu lý do vì sao cháu đích tôn nhà họ Cố không muốn đến đây. Chắc là sợ gặp phải Lục Nhiên, sợ cậu lặp lại bài phát biểu “nấm kim chi” lần nữa, có khi vị thiếu gia nhà họ Cố kia sẽ tức đến mức nhảy lầu tại chỗ.

Kỷ Mân vừa cười, Cố Chấp đã ngạc nhiên liếc anh một cái, ánh mắt của Cố Chấp bất ngờ rơi vào một chi tiết không ngờ tới.

“Trời đất  quỷ thần ơi!”

Cố Chấp cao giọng thốt ra một câu.

Đưa tay chỉ vào vết trên cổ Kỷ Mân, lớn tiếng hỏi: “Cái vết trên cổ cậu là sao! Hơi bị dữ dội rồi đấy!”

Vì bầu không khí trong sân thực sự rất yên tĩnh, tiếng hét của Cố Chấp lập tức khiến mọi người xung quanh phải ngoái đầu nhìn.

Dù là những người đang ngồi trò chuyện, người đang đi vào hay vừa mới bước qua cửa, đều đồng loạt quay sang nhìn Kỷ Mân.

Nếu không nhìn kỹ thì không sao, nhưng sau khi Cố Chấp lớn tiếng chỉ rõ, tất cả mọi người đều nhìn thấy — ngay trên cổ Kỷ Mân, gần cổ áo, có một vết đậm màu.

Nhận ra đó là gì, không ít người lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa rớt ra ngoài.

Kỷ Mân: “……”

Đúng vậy.

Đó chính là dấu vết mà Lục Nhiên nhéo ra hôm trước.

Đứa nhỏ tự nhéo mình đến mức cổ đầy vết đỏ, nhưng sau khi bôi thuốc ngủ một giấc liền biến mất không dấu vết.

Ngược lại, vết trên cổ Kỷ Mân lại cực kỳ bền bỉ.

Dù giờ đã chuyển từ đỏ sang tím nâu, nhưng màu sắc đó đủ rõ ràng để ai nhìn cũng hiểu: Đây là dấu hôn.

Giả đến mức còn thật hơn cả thật.

Khổ nỗi, đứa nhỏ chỉ tùy tiện nhéo mà dấu vết lại in đúng chỗ cổ áo không che nổi. Sáng nay Kỷ Mân đã thấy nhưng chẳng buồn quan tâm, mà cũng không có cách nào xử lý.

Anh vốn tưởng sẽ không có vấn đề gì.

Ai ngờ giờ đây, chuyện bị Cố Chấp hét lên cho cả sân biết.

Cố Chấp sau khi hét xong, cũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng. Nhưng trong lòng vẫn dậy sóng ánh mắt nhìn Kỷ Mân tràn đầy ghen tị!

Anh ta từng nghĩ “tình nhân nhỏ” của Kỷ Mân chỉ là lời đồn thổi. Dạo này không thấy người đến công ty, anh ta còn tưởng hai người đã đường ai nấy đi.

Không ngờ…! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Những vị khách khác cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Người được mời đến bữa tiệc này, không dám nói thân phận cao quý đến đâu nhưng đều là đối tác lâu dài với Kỷ Mân.

Nhiều người, khi mới tiếp xúc với Kỷ Mân, không tránh khỏi suy bụng ta ra bụng người. Họ nghĩ rằng, có lẽ vì Kỷ Mân khuyết tật, nên càng khao khát thứ mà mình thiếu.

Thế là nghĩ đủ cách để giới thiệu người cho anh, nhưng lần nào cũng làm tình hình trở nên khó coi.

Còn người còn ở đây hôm nay đều đã hiểu thói quen của Kỷ Mân, không ai dám giở trò. Vậy mà giờ lại xuất hiện một dấu vết tình ái trên người anh. Sau giây phút bất ngờ, mọi người bắt đầu nhỏ to bàn tán.

Có người khẽ hỏi: “Có phải… là cậu thiếu gia nhà họ Thẩm không?”

“Suỵt! Đừng nói linh tinh.”

“Kỷ tổng từng tuyên bố rồi, đó chỉ là hậu bối thôi!”

Câu nói này khiến bầu không khí im lặng một lát. Nhưng chỉ vài phút sau, lại có người không nhịn được mà nói: “Nghe nói… đã dọn vào sống chung rồi?”

“Thế sao không thấy người đâu?”

Hay là… Kỷ Mân đã đổi người khác?

Mỗi người một suy nghĩ, làm không khí trở nên rối rắm. Kỷ Mân nhìn mà thấy phiền.

Thấy thời gian đã đến, anh phất tay ra hiệu cho người phục vụ chuẩn bị bữa tiệc.

Khác với phong cách của giới thượng lưu hiện nay, thích tổ chức tiệc tối kéo dài đến khuya, Kỷ Mân vẫn giữ thói quen của người lớn tuổi thế hệ trước.

Tiệc bắt đầu từ buổi trưa, kết thúc vào buổi chiều.

Ăn tối xong thì nhanh chóng giải tán ai về nhà nấy, anh không thích có người ở lại nhà mình vào ban đêm..

Các vị khách lần lượt ngồi vào bàn.

Có người tinh mắt phát hiện, cạnh Kỷ Mân có một chỗ ngồi trống.

Các món ăn đã dọn lên đầy đủ, nhưng chỗ ngồi đó vẫn trống không.

Đó lại là vị trí bên tay phải anh, gần như là chỗ quan trọng nhất.

Có người không nhịn được, lẩm bẩm: “Còn có  chưa đến nhỉ?”

Một người nắm tin liền nói: “Là gia đình cô của Kỷ tổng chưa tới.”

Người hỏi gật gù hiểu ra.

Thật ra, xét về huyết thống, cô ruột của Kỷ Mân có lẽ là người thân duy nhất của anh còn lại. Thế nhưng trong bữa tiệc sinh nhật lần này, người thân duy nhất đó lại đến muộn.

Phải đến khi mấy món đã được dọn lên, từ cửa mới vang lên tiếng trò chuyện vui vẻ của một gia đình ba người.

Đầu tiên là một giọng phụ nữ hơi mạnh mẽ: “Cuối cùng cũng tới, tắc đường kinh khủng thật.”

Nói xong, không biết nhìn thấy gì, giọng lại khó chịu:
“Ai cắt cây tùng La Hán thế này, thật xấu xí.”

Một giọng thiếu niên tầm 14, 15 tuổi vang lên không vui : “Mẹ, bao giờ chúng ta về?”

Những giọng nói này vang lên rất tùy tiện, khiến khuôn viên vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.

Người phụ nữ lại nói gì đó, thiếu niên mới chịu yên lặng.

Những người xung quanh bắt đầu rì rầm.

Chỉ có Kỷ Mân vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi tối lại. Đã vài năm rồi anh không gặp cô mình, Kỷ Nguyệt.

Kỷ Nguyệt từ nhỏ đã được ông nội Kỷ cưng chiều hết mực.

Khi gia tộc xảy ra biến động, bà đã chuyển ra nước ngoài cùng gia đình họ Lý.

Khi Kỷ Mân gặp chuyện, Kỷ Nguyệt có trở về một lần.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà lại rời đi.

Tuy nhiên, ở nước ngoài, gia đình họ Lý vẫn mượn danh Kỷ gia để làm ăn.

Cha mẹ và anh trai của Kỷ Nguyệt đều đã mất. Vì mối quan hệ thân tình nhiều năm, Kỷ Mân nhắm mắt làm ngơ, coi như làm chỗ dựa cho người cô gả xa..

Nhưng năm nay, Kỷ Nguyệt và chồng làm không ít chuyện ngông cuồng, đổ hết lên đầu Kỷ gia.

Kỷ Mân không bao giờ làm chuyện không có mục đích. Khi biết gia đình họ Lý sẽ về tham dự sinh nhật mình, anh đã chuẩn bị tinh thần “răn đe” họ.

Nhưng giờ đây… Kỷ Mân bỗng cảm thấy hối hận với sự sắp xếp của mình.

Anh ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn về phía tầng trên.

Cửa sổ lầu trên vẫn yên tĩnh không chút động tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play