Không biết tức giận cái gì, Kỷ Mân bẻ gãy bông ngoáy tai trong tay, ném vào thùng rác. Cơn giận làm vành tai anh đỏ bừng lên hoặc cũng có thể cũng không phải là giận.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, sau đó lại bắt đầu dạo qua khắp phòng, liếc tới chỗ quản gia Trần.
Quản gia Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn xem như mình không tồn tại.
Nhìn một hồi, ánh mắt Kỷ Mân cuối cùng cũng quay lại đứa nhỏ đang ngồi ngơ ngác bên bàn. Nghẹn một lúc lâu, mới phun ra một câu: “Cậu bôi dưới sự chỉ dẫn của tôi.”
Ngay tức khắc Kỷ Mân nhận được ánh nhìn như thể nhìn một kẻ ngốc của Lục Nhiên.
Lục Nhiên lườm anh một cái rõ to, sau đó dứt khoát cởi luôn áo hoodie ra.
Lấy hai ba tăm bông nhúng povidine, qua loa bôi lên vết thương.
Xong.
Bôi xong, Lục Nhiên mặc lại áo.
Khi đầu vừa thò ra khỏi cổ áo, cậu phát hiện người đàn ông vốn ngồi đối diện mình đã biến mất.
Cậu ngoái đầu tìm, cuối cùng thấy anh không biết từ khi nào đã ra ngoài hành lang, cúi đầu như đang nghiên cứu bãi cỏ trong sân.
Lục Nhiên nhét thêm hai cái bánh bao vào miệng, rồi mới đi ra.
Lúc này trợ lý của Kỷ Mân bước vào.
Đối phương khẽ cúi người chào Kỷ Mân, sau đó gật đầu chào Lục Nhiên.
Vừa định nói gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua cổ của Kỷ Mân, lắp bắp:
“Kỷ tổng… tổng…tổng”
“Tổng tổng cái gì?” Kỷ Mân cáu ngắt lời.
Miệng cứng nhưng anh vẫn đưa tay kéo cổ áo lên một chút.
Trợ lý cười gượng một hồ, mới nói: “Danh sách khách mời tôi đã thông báo xong. Nhưng phía nhà họ Lý, Lý phu nhân nói có thể họ sẽ đến muộn, hỏi ngài có thể dời tiệc sinh nhật lại không…”
Lục Nhiên nghe xong, hơi ngạc nhiên. Không nhịn được hỏi: “Sinh nhật chẳng phải chỉ có mỗi một ngày đó thôi sao? Làm sao dời được?”
Trợ lý cũng cảm thấy hơi khó xử.
Nếu là người khác hỏi chuyện này, hắn sẽ chẳng dám đề cập với Kỷ Mân.
Nhưng Lý phu nhân là cô ruột của Kỷ Mân. Cũng là con gái út được ông cụ Kỷ yêu thương nhất.
Tính ra, mặc dù Kỷ gia rất lớn, nhưng phần lớn đều là chi thứ. Người thực sự có quan hệ huyết thống với Kỷ Mân, giờ chỉ còn lại người cô này..
Kỷ Mân thản nhiên nói: “Bảo nhà họ Lý, không đến kịp thì khỏi cần đến.”
Trợ lý đáp lời. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Người trong trại giam kia lại yêu cầu được nói chuyện với ngài.”
Lần này Kỷ Mân khẽ cười, nhưng không nói gì.
Trợ lý hiểu ý, thuật lại: “Mấy ngày trước, bên trại giam liên hệ với tôi, nói là chân của cậu ta bị gãy. Có lẽ lần này muốn gặp ngài cũng vì chuyện này.”
“Chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên, cứ làm đúng quy trình là được.” Kỷ Mân nói.
Giọng điệu của anh quá đỗi bình thản, bình thản đến mức những suy nghĩ đùa cợt của trợ lý khi nhìn thấy dấu vết trên cổ anh cũng tắt .
Khi xưa, cuộc chiến giành quyền trong Kỷ gia làm nhà cửa đầy sóng gió.
Kỷ Mân bị người ta đâm sau lưng, còn trẻ đã phải ngồi xe lăn. Nhưng anh chỉ gửi người em trai cùng cha khác mẹ, kẻ đã động tay động chân vào xe của anh, vào trại giam mà thôi.
Bao nhiêu năm qua, anh không hề làm khó thêm.
Nhưng ai mà ngờ, mấy năm sau, người kia lại đột nhiên bị gãy chân trong tù.
Trợ lý nghĩ, chắc là không cẩn thận gặp tai nạn khi đạp máy may thôi.
Kỷ Mân giao thêm một vài việc nữa, trợ lý liền rời đi.
Lục Nhiên đứng bên cạnh, nghe mà chẳng hiểu gì.
Nhưng cậu rất nhạy cảm với một số chuyện, bèn quay sang hỏi Kỷ Mân: “Quan hệ của anh với cô ruột không tốt à?”
“Bình thường thôi.” Cá mặn thời @ vs TYT nhá ~~
Lục Nhiên suy nghĩ một lát, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mân, đổi cách hỏi: “Họ có bắt nạt anh?”
Kỷ Mân ngẩn ra, rồi dở khóc dở cười.
“Không ai bắt nạt tôi cả.” Anh ngoảnh đầu nhìn cậu đứa nhỏ: “Ngược lại, có người ngày nào cũng làm tôi tức chết.”
“Ai vậy?” Lục Nhiên hỏi.
Câu hỏi quá đỗi thản nhiên.
Thản nhiên đến mức Kỷ Mân im lặng hồi lâu.
Tốt lắm, xem ra đứa nhỏ này hoàn toàn không nhận ra bản thân phiền phức đến mức nào.
Ngày sinh nhật của Kỷ Mân nhanh chóng đến.
Trước một ngày, Lục Nhiên còn xoa tay hầm hè muốn nhân cơ này có thể làm một điều lớn lao để “tiến xa hơn” trong công việc của mình.
Nhưng vào đúng ngày sinh nhật của Kỷ Mân, Lục Nhiên lại ngủ quên.
Trong sân mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.
Kỷ Mân ăn sáng xong, chờ mãi không thấy Lục Nhiên xuống.
Anh điều khiển xe lăn đi lên lầu, hướng về phía phòng của Lục Nhiên.
Lục Nhiên đã dọn đến ở đây một thời gian, cơ mà, ngoài lần gọi bác sĩ Kemiller tới, Kỷ Mân chưa từng bước vào phòng cậu lần nào.
Cả hai sống trên cùng một tầng nhưng mỗi người một bên.
Ở giữa là cầu thang và thang máy, giống như một ranh giới chia cắt rõ ràng giữa Sở Hà với Hán Giới.
Hoặc đó có lẽ là ranh giới do chính Kỷ Mân tự đặt ra, không bao giờ bước qua. Ít nhất là vào buổi tối.
Giờ đây, Kỷ Mân điều khiển xe lăn tiến về phía trước.
Hành lang hơi tối, anh liền bảo người kéo hết rèm ra.
Ánh nắng tràn ngập chiếu vào, xua tan mọi bóng tối trong hành lang.
Lúc này, anh mới đi đến cửa phòng của Lục Nhiên. Kỷ Mân hỏi quản gia Trần bên cạnh: “Tối qua cậu ấy về lúc mấy giờ?”
“Khoảng hai giờ sáng.” Quản gia Trần đáp.
Kỷ Mân nhíu mày: “Trường học kiểu gì mà để người ở phòng thí nghiệm đến giờ đó?”
Vừa nói, cả hai đã tới trước cửa phòng Lục Nhiên..
Kỷ Mân giơ tay gõ cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng theo hành động của anh, cửa hé ra một khe nhỏ.
Người đàn ông sững lại ngay trước cửa. Hồi lâu, anh mới quay sang nhìn quản gia Trần, hỏi: “Cậu ấy ngủ mà không khóa cửa à?”
Quản gia Trần nhún vai.
Kỷ Mân ngồi ngoài cửa, giơ tay day trán, rồi lại càu nhàu với quản gia: “Sao cậu ấy có thể không khóa cửa chứ?”
“Có lẽ tối qua về quá mệt.” Quản gia Trần qua loa đáp.
Trong lòng thì nghĩ, cũng chỉ có ngài là quan tâm chuyện đứa nhỏ khóa cửa hay không thôi.
“Chắc chắn cửa phòng ngủ bên trong đã khóa.” Kỷ Mân khẳng định.
Kết quả, vừa đẩy cửa bước vào, anh đã thấy cửa phòng ngủ bên trong mở toang.
Từ xa, có thể nhìn thấy rõ đứa nhỏ đang nằm sấp trên giường.
Kỷ Mân: “……”
Anh hít sâu một hơi, bỗng có chút không cam lòng.
Kỷ Mân đi lại gần phòng ngủ của Lục Nhiên.
Vào trong, anh mới phát hiện đứa nhỏ chỉ tháo giày ra, không thay đồ, đã leo lên giường ngủ. Mặt cậu úp xuống chăn, vì tư thế ngủ không thoải mái nên hơi thở trở nên nặng nề.
Rõ ràng cậu rất mệt, ngủ sâu đến mức không hề nhận ra có người vào phòng.
Kỷ Mân thở dài, lấy tấm chăn mỏng bên cạnh ra, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.
Khi cúi xuống, anh vô tình nhìn thấy cổ áo của Lục Nhiên.
Những vết đỏ do bị nhéo hai hôm trước đã nhạt đi nhiều.
“Nhạt nhanh thật.” Kỷ Mân khẽ hừ một tiếng.
“Không gọi cậu ấy dậy sao?” Quản gia Trần hỏi.
Kỷ Mân do dự một lúc, rồi lắc đầu: “Mệt thế này rồi, để cậu ấy ngủ đi. Hôm nay đủ thứ linh tinh, cậu ấy không tham gia cũng tốt.”
Nói xong, anh còn dặn quản gia Trần: “Chốc nữa khóa khu vực sân trong lại, đừng để ai vào làm ồn.”
Quản gia Trần gật đầu.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Kỷ Mân.
Bình thường anh không mấy bận tâm đến sinh nhật, cũng không thích ồn ào, chỉ coi đó như một ngày làm việc bình thường.
Nhưng với giới kinh doanh ở Thủ đô, đây lại là một sự kiện lớn.
Nếu có thể chen chân vào, không chỉ quen biết thêm người mới, mà nghe được đôi ba tin tức thôi cũng đã là điều đáng giá.
Tuy nhiên, số lượng thiệp mời của Kỷ Mân rất hạn chế, mỗi người chỉ nhận được một tấm, muốn đi cùng cũng không dễ.