Nói xong, anh vội vàng xoay xe lăn định rời đi..
Chưa kịp xoay người, đứa nhỏ ngồi bên bàn mắt sáng hẳn lên.
Cậu buông đũa xuống, kéo cả ghế dịch đến bên cạnh anh.
Kỷ Mân muốn lùi lại, muốn nói: đừng lại gần tôi vào lúc này.
Lỡ đâu anh mất kiểm soát thì sao…
Nhưng mà đứa nhỏ đôi mắt sáng ngời, bất chợt kéo cổ áo xuống, ghé sát lại, hỏi: “Ông chủ, có phải ông đã nhìn thấy cái này rồi không!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, làn da trắng ngà phát ra hơi ấm càng gần hơn trước mắt Kỷ Mân.
Thậm chí anh có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhấp nhô dưới làn da, cùng với nhịp đập nhẹ nhàng của động mạch ở dưới cổ.
Cơ hàm Kỷ Mân căng lên một giây, anh vội vàng quay đầu sang hướng khác, cố nén cơn ngứa ngáy đang dâng lên trong răng lợi.
Cơ mà đứa nhỏ trước mặt lại nói với vẻ đầy tự hào tranh công: “Ông chủ, anh xem, tôi nhéo giống không!”
Kỷ Mân: “?”
Kỷ Mân lại nhìn thoáng qua dấu vết đỏ trên cổ của Lục Nhiên, phát ra một âm thanh nghi vấn ngắn gọn: “Nhéo?”
“Đúng vậy!”
Lục Nhiên vừa trả lời vừa kéo cổ áo xuống cho anh xem.
Theo động tác đó, phần da trắng ngà bên cổ lại lộ ra thêm một mảng nhỏ.
Kỷ Mân lại hỏa tốc quay đầu đi.
Đứa nhỏ dựa vào quá gần, đến mức anh gần như cảm nhận được hơi ấm từ làn da ấy.
Người đàn ông vô thức rụt người về sau một chút. Nhưng lưng anh chạm vào lưng ghế của chiếc xe lăn, không còn đường lui.
Đứa nhỏ trước mặt cau mày, buồn rầu nói: “Tôi đã xem hướng dẫn trên mạng rồi, nhưng việc này thật sự khó lắm, nếu làm không khéo thì nhìn qua một cái là biết giả ngay.”
Nói xong, trên mặt cậu lại thoáng hiện nét đắc ý, hếch cằm lên đầy tự hào: “Nhưng tôi rất thông minh, bắt đầu luyện từ dưới lên, như vậy phần trên nhìn thấy đều là sản phẩm hoàn chỉnh đạt điểm tối đa!”
Nghe giọng điệu của cậu, chẳng khác gì đang làm thí nghiệm nghiêm túc trong phòng thí nghiệm chứ không phải đang giả tạo vết hôn.
Có lẽ vì nét tự mãn đó, cộng thêm sự nhiệt tình muốn khoe công với ông chủ, cậu lại tiến gần thêm chút nữa, ngẩng cổ lên cho Kỷ Mân xem.
Tuy nhiên người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt như dán vào họa tiết trên sàn gạch mờ.
Lưng anh dán chặt vào ghế, không có cách nào tránh né.
Ngửi thấy hương cam nhẹ nhàng từ sữa tắm trên người đứa nhỏ yết hầu anh khẽ động một chút.
Lục Nhiên vẫn đang hào hứng: “Ông chủ, anh có muốn tôi làm cho anh mấy cái không?”
Kỷ Mân: “…”
Anh thầm nghĩ, cái này là dấu hôn chứ có phải bệnh thủy đậu đâu mà làm thêm vài cái…
Thấy anh không trả lời, Lục Nhiên sốt sắng giải thích: “Anh cứ yên tâm, tôi giờ kỹ thuật thành thạo lắm rồi, sẽ không làm rách da đâu.”
Nghe vậy, Kỷ Mân khẽ nhíu mày, quay đầu, cuối cùng cũng liếc nhìn qua đứa nhỏ bên cạnh.
Lục Nhiên đã buông lỏng tay đang kéo cổ áo nhưng mà cổ áo len tròn chưa co lại hoàn toàn, lộ ra một mảng da quanh xương quai xanh.
Trên đó, những vết đỏ do cậu “tập luyện” để lại đan xen.
Mắt Kỷ Mân khẽ trầm xuống, những suy nghĩ không phù hợp trong đầu nhanh chóng tan biến.
Anh nhíu mày, nghiêng người lại gần một chút, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo cổ áo của cậu ra.
Chỉ thấy bên dưới cổ áo còn nhiều “vết luyện tập” hơn.
Có vết chỉ sưng đỏ hoặc mang theo dấu móng tay rõ ràng..Cá mặn thời @ vs TYT nhá ~~
Có vết thậm chí đã trầy xước, sáng nay vừa tắm xong còn chưa đóng vảy.
Chúng nổi bật trên làn da khỏe mạnh, trông khá gây nhức mắt.
Kỷ Mân nhíu mày chặt hơn, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Anh ngước lên nhìn đứa nhỏ, giọng hơi nghiêm khắc: “Cậu làm mấy cái này để làm gì?”
“Hở?”
Lục Nhiên không hiểu sao anh lại tức giận, lắc lắc đầu, ngơ ngác giải thích: “Chẳng phải sắp đến sinh nhật anh à?”
Lục Nhiên nói có sách mách có chứng: “Đến ngày đó chắc chắn sẽ có nhiều người đến. Anh nghĩ mà xem, tôi đang ở nhà anh, chắc chắn phải diễn một chút chứ.”
Kỷ Mân: “…”
Anh vừa không nói được gì, vừa cảm thấy giận dữ.
Nhưng không phải giận Lục Nhiên. Mà là giận chính mình, người chỉ có thể mượn cái cớ “công việc” để giữ đứa nhỏ này lại.
Lục Nhiên kéo cổ áo, vô tình chạm vào vết xước, liền nhăn mặt kéo cổ áo ra xa.
Kỷ Mân giơ tay giúp cậu chỉnh lại, chăm chú nhìn vào vết đỏ trên người đứa nhỏ, giọng trầm hẳn: “Không cần phải làm những chuyện thế này.”
Một vết thương nhỏ rỉ dịch dính vào sợi vải của quần áo.
Kỷ Mân giơ tay định chạm vào, nhưng mà ngón tay vừa chạm gần đến da lại rụt về.
Người đàn ông nhíu chặt mày, mặt mày nghiêm túc đến mức như thể vết thương trên người Lục Nhiên không phải do cậu tự gây ra, mà là một vết đâm nguy hiểm nào đó.
Lục Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn một lúc, không nhịn được lại đưa đầu tới gần, ngắm nhìn đôi mắt của Kỷ Mân.
“Nhìn gì?”
Kỷ Mân tức giận hỏi một câu. Đoạn giơ ngón tay ấn nhẹ vào giữa trán cậu, đẩy cậu ngả về sau.
Lục Nhiên bật cười khì khì: “Ông chủ, không đau đâu mà.”
Kỷ Mân chẳng buồn nghe lời cậu nói, ngoảnh đầu lại tìm quản gia Trần. Nhìn xung quanh mới phát hiện, quản gia Trần không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Không đau thật mà.” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân phớt lờ, nhíu mày lớn tiếng gọi: “Chú Trần, mang hộp thuốc đến đây.”
“Không tin thì anh thử đi.” Lục Nhiên vừa nói, vừa đưa tay ra, nhéo một cái bên cổ anh.
“……”
Kỷ Mân đang nghiêng đầu gọi người, không kịp phản ứng, liền bị nhéo một cái ngay cổ.
Cũng không hẳn là đau, cơ mà nơi bị nhéo nhanh chóng xuất hiện một dấu vết đỏ.
Da Kỷ Mân vốn trắng, kiểu trắng tái nhợt do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng mặt trời.
Đến cả màu mạch máu dưới da dường như cũng tối màu hơn người thường.
Nhưng chính điều đó lại khiến vết đỏ hiện lên trên cổ anh càng thêm rõ ràng.
Lục Nhiên sau khi nhéo xong, liền “Woaaa!”
Cậu không nhịn được rướn sát người tới nhìn: “Ông chủ, dấu trên cổ anh đẹp thật đấy!”
Nói rồi, còn lấy điện thoại ra, bật camera lên để Kỷ Mân nhìn.
Không hiểu sao trên cổ có dấu hôn của Kỷ tổng, chỉ biết: “....” Cá mặn thời @ vs TYT nhá ~~
Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu yên phận chút đi.”
Quản gia Trần đang cầm hộp thuốc vội vã bước tới: “……”
Ông vừa mới tránh đi một lát, quay lại đã thấy trên cổ ông chủ nhà mình xuất hiện một vết hôn. Lại còn nghiến răng nghiến lợi bảo Lục Nhiên nên “Cậu yên phận chút đi”.
Thật là…
Quả nhiên, việc ông già này tránh đi là sáng suốt.
Kỷ Mân sắp tức chết rồi.
Anh đặt mạnh hộp thuốc lên bàn, chỉ vào quản gia Trần, nói: “Ông đi bôi thuốc cho cậu ta.”
Trần quản gia lề mề đi lên phía trước, vừa mới mở hòm thuốc ra, lại nghe Kỷ Mân nói: “Để cậu ta tự bôi.”
Quản gia Trần bật cười, lấy cồn i-ốt và tăm bông chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Lục Nhiên, rồi tự lui qua một bên, rũ mắt đứng im như một bức tranh.
Lục Nhiên nghĩ bụng, đúng là nhà giàu có khác.
Cậu cầm tăm bông, soi gương bôi thuốc.
Vì không muốn làm bẩn cổ áo, cậu bôi cực kỳ cẩn thận.
Kỷ Mân nhìn một hồi, cuối cùng không chịu nổi nữa, thở ra một hơi: “Thôi, lại đây, để tôi bôi cho.”
Lục Nhiên đưa tăm bông cho anh, còn không quên dặn: “Nhớ bôi theo vòng tròn, từ trong ra ngoài nhé.”
Kỷ Mân không nói gì, chỉ mím môi. Ngón tay anh cầm lấy tăm bông thấm đầy thuốc, từ từ đưa tới gần tới vết thương của Lục Nhiên.
Vì sợ làm bẩn áo, đứa nhỏ kéo rộng cổ áo ra. Những gì nên lộ hay không nên lộ, đều đã lộ hết.
Kỷ Mân mím chặt môi.
Khi tăm bông vừa chạm tới làn da của Lục Nhiên, bàn tay vốn luôn rất vững vàng của anh lại run lên, đột ngột rụt về.