Nhưng nghĩ nghĩ, cậu nhanh chóng đoán được ai là thủ phạm.
Lục Nhiên lặng lẽ đi về phía phòng bao, khẽ mở cửa phòng ra một khe hở nhỏ vừa kịp nhìn thấy cảnh lão Lino phun rượu ra.
Lục Nhiên thầm thở phào.
Những thứ “phù hợp” được trao đến đúng tay người “phù hợp.” Quá chi hợp lý.
Cậu đứng ngoài cửa, len lén thưởng thức cảnh tượng bát nháo trong đó. Thẳng đến khi Thẩm Tinh Nhiễm bắt đầu cuống cuồng tự bào chữa, mới đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, liền nhăn mặt bịt mũi, mặt ghét bỏ quạt quạt: “Ơ…sao trong phòng lại có mùi như mùi nhà vệ sinh vậy?”
Thẩm Tinh Nhiễm vừa thấy hắn, như thể phát điên, chỉ tay vào Lục Nhiên hét: “Anh còn dám nói! Đây không phải rượu anh rót sao?”
Lục Nhiên trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt, kèm không thể tin, cuối cùng thở dài, giọng điệu mang theo ủy khuất ai cũng nghe ra: “Nếu cha và em trai đều đã nghĩ như thế thì cứ xem như là tôi rót đi.”
Thẩm Tinh Nhiễm bị màn “trà xanh” trắng trợn này đánh úp đến cứng họng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác dùng chiêu này với mình!
Quả nhiên, Kim và Dương ngồi phía đối diện ngay lập tức phẫn nộ: “Thẩm Tinh Nhiễm, cậu còn dám vu oan cho cậu ấy!”
Lão Lino không thể ngồi yên nữa, đứng bật dậy, chỉ vào Thẩm Hồng Nguyên, mắng: “Xem ông nuôi dạy con cái kiểu gì! Muốn kết thông gia với nhà Lino chúng tôi? Đừng mơ!”
“Dự án lần này, chúng tôi nhất định sẽ không nương tay!”
Nói xong, ông phất tay, mang theo hai người con nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
Thẩm Hồng Nguyên thấy mọi chuyện đổ bể, vội vã đuổi theo.
Trước khi ra khỏi cửa, không quên tát mạnh vào mặt Thẩm Tinh Nhiễm một cái: “Xem mày gây ra chuyện tốt đẹp gì đây!”
Cái tát này, Thẩm Tinh Nhiễm nhận trọn.
Rất nhanh, phòng bao ồn ào chỉ còn lại Lục Nhiên và Thẩm Tinh Nhiễm.
Thẩm Tinh Nhiễm ôm mặt, căm phẫn nhìn Lục Nhiên, nghiến răng, giọng điệu mang theo sự chắc chắn: “Mày đã biết tao sẽ đi lấy rượu mày rót, nên cố tình giở trò này để hại tao!”
Lục Nhiên im lặng
Cậu chân thành nói: “Lần này thật sự không có.”
Thẩm Tinh Nhiễm tất nhiên không tin, khăng khăng khẳng định Lục Nhiên đã có mưu đồ từ trước.
Khi Lục Nhiên rời khỏi nhà hàng, thấy xe của Kỷ Mân đang đợi bên ngoài.
Cậu bước lên xe, vui vẻ nói: “Ông chủ, sao anh lại tới đây?”
Kỷ Mân liếc cậu một cái, đáp: “Tiện đường thôi.”
Quản gia Trần ngồi ở ghế phụ: “...”
Ngài gọi đây là “tiện đường” sao? Hành trình như đi từ bắc tới nam luôn đấy.
Lục Nhiên không để ý đến những chi tiết ấy.
Vừa ngồi xuống, đã không nhịn được mà bám vào tay vịn sau xe lăn của Kỷ Mân, hớn hở kể chuyện Thẩm Tinh Nhiễm mang “rượu nguyên chất” cho nhà Lino uống.
Kể xong, còn tiếc nuối thở dài: “Mấy ly rượu đó sao lại để tên đó cầm đi mất chứ?”
“Không vui sao?” Kỷ Mân hỏi.
“Tất nhiên là không rồi. Tự tay mình cho người ta uống mới sướng chứ!” Lục Nhiên nói.
Kỷ Mân vội vã đến vì sợ ai đó chịu thiệt: “...”
Rất tốt, do anh lo lắng thái quá rồi.
Thời điểm này, đắc tội với nhà Lino khiến Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Dục chắc chắn sẽ vội đến sức đầu mẻ trán.
Quả nhiên, mấy ngày liền Thẩm Hồng Nguyên không tìm Lục Nhiên gây rối.
Bất quá, giới thượng lưu ở kinh, lại xuất hiện một chủ đề mới được bàn tán sôi nổi: sinh nhật lần thứ 29 của Kỷ Mân sắp tới.
Các gia tộc danh giá liên quan đến Kỷ gia và những doanh nghiệp có quan hệ hợp tác làm ăn với Kỷ thị gần đây đều bắt đầu chuẩn bị.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tham dự tiệc sinh nhật của Kỷ Mân.
**
Tại biệt thự Kỷ gia,
Hiếm khi trở nên nhộn nhịp. Một đội ngũ chuyên nghiệp đã đến để lên kế hoạch trang trí cho buổi tiệc.
Nhưng khoảng thời gian này, Lục Nhiên lại trở nên bận rộn hơn, chạy ngược chạy xuôi, hầu như chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Thậm chí có hai lần, cậu bận đến mức quên dắt Đại Hoàng đi dạo, phải nhờ quản gia Trần giúp đỡ.
Đến sáng thứ bảy, Kỷ Mân cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ăn sáng xong, ngước nhìn lên tầng trên, hỏi quản gia Trần: “Gần đây cậu ấy bận cái gì mà tối qua cũng về muộn?”
Quản gia Trần cười cười, không trả lời.
Kỷ Mân cụp mắt, nhấp một ngụm trà, cau mày: “Trẻ con mà ở ngoài lâu thế không tốt.”
“Biết đâu là đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài.” Quản gia Trần nói.
Kỷ Mân ngẩn ra..
Chẳng bao lâu sau, Lục Nhiên vừa ngáp dài vừa từ trên tầng đi xuống.
Đêm qua nửa đêm, cậu mới về, giờ ngủ dậy tóc tai rối bù, giọng nói vẫn còn khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ.
Lục Nhiên dụi mắt, nói: “Chào buổi sáng, ông chủ.”
Kỷ Mân nhớ đến lời của quản gia Trần vừa rồi, vội dời ánh mắt đi, khẽ ho một tiếng, hỏi: “Dạo này bận gì mà tối nào cũng về muộn thế?”
Trong giọng nói mang theo chút chờ mong mà chính anh cũng không nhận ra.
Nhưng mà đứa nhỏ ngồi bên bàn chỉ ngửa đầu uống một ngụm nước, đáp một cách mơ hồ: “Ừm... gần đây có chút việc thôi.”
Khóe mắt Kỷ Mân lướt qua người đứa nhỏ, ánh mắt bỗng sững lại.
Cậu đang ngửa cổ uống nước, cổ trắng nõn căng ra, để lộ một vết đỏ nhạt nằm ngay dưới cổ áo.
Không chỉ một vết.. Cá mặn thời @ vs TYT nhá ~~
Trong khe hở của cổ áo, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy những vết đỏ rực khác chồng chéo lên làn da trắng mịn, cực kỳ chói mắt.
Kỷ Mân ngẩn ra trong chốc lát, vội vàng dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Theo bản năng nghĩ xem gần đây có muỗi à?
Hay là do chất liệu chăn ga hoặc quần áo không phù hợp gây dị ứng?
Nhưng mà những điều này không thể xảy ra trong biệt thự của anh. Loại trừ các khả năng đó, cộng thêm việc Lục Nhiên hay về muộn gần đây, chỉ còn lại một đáp án rõ ràng hiện ra.
Ngón tay đang cầm ly nước của Kỷ Mân siết chặt. Nhận ra sự mất kiểm soát của bản thân, anh cố ý thả lỏng tay.
Nhưng cảm giác khó chịu vẫn không tan đi, hắn đặt ly nước xuống bàn. Khoảnh khắc đó, tâm trạng của Kỷ Mân rất phức tạp.
Một cảm xúc không tên dâng trào, như xé nát tim trong lồng ngực, xen lẫn là cơn giận dữ.
Sự giận dữ nhắm vào kẻ đã để lại những dấu vết đó trên người đứa nhỏ.
Song, giữa cảm xúc mãnh liệt ấy, Kỷ Mân lại nghĩ, Lục Nhiên đã mười chín tuổi. Mặc dù… anh vẫn luôn coi Lục Nhiên là một đứa nhỏ, nhưng về mặt pháp lý, cậu ấy đã là người trưởng thành.
Những đứa trẻ trong gia đình như họ thường trưởng thành rất sớm.
Mười mấy tuổi đã gây chuyện cũng chẳng hiếm, Lục Nhiên như thế này đã là chậm rồi..
Tim vẫn đau nhói từng cơn.
Ngón tay Kỷ Mân khẽ run, không kìm được mà muốn làm điều gì đó.
Chẳng hạn kéo đứa nhỏ vào lòng mình. Dùng ngón tay miết lên những dấu vết trên cổ cậu.
Dùng thứ gì đó nặng nề hơn để che lấp tất cả những dấu vết đó.
Nhưng mà Kỷ Mân lại thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì Lục Nhiên ngồi cách xa, may mắn vì chiếc xe lăn hạn chế hành động của anh, giúp anh không thực sự làm ra những hành động đáng sợ này..
Kỷ Mân lại suy nghĩ, anh một mực tự cho mình là trưởng bối của Lục Nhiên, luôn xem Lục Nhiên như một đứa nhỏ trong nhà..
Vậy thì, với tư cách trưởng bối, giờ anh nên nói gì?
Dặn dò đứa nhỏ phải giữ gìn sức khỏe?
Kỷ Mân cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó. Phải dùng lời nói để đè nén cảm giác bứt rứt trong xương tủy.
“Cậu…” Kỷ Mân nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình vang lên: “Gần đây cậu có bạn gái… hay là bạn trai?”
“Hả??” Lục Nhiên cắn dở một miếng tôm, ngẩng đầu lên.
Kỷ Mân cố gắng giữ giọng bình thản, khó khăn nói: “Chú ý giữ chừng mực.”