Huống chi, giờ ngay cả Cố Ninh Khải hắn còn chẳng xem ra gì. Vừa nghe nói Thẩm Hồng Nguyên có ý định kết thông gia với gia tộc Lino luôn sống ở nước ngoài, Thẩm Tinh Nhiễm liền hào hứng.

Thế nhưng bây giờ...

Chẳng lẽ hắn đến đây chỉ để làm nền cho Lục Nhiên sao?

Thế này không hề hợp với phong cách của Thẩm Tinh Nhiễm.

Hắn là người sinh ra để được mọi ánh nhìn hướng về, là người được ông trời ưu ái.

Cơn giận qua đi, Thẩm Tinh Nhiễm bắt đầu suy nghĩ. Liệu có phải Lục Nhiên thật sự có kỹ thuật rót rượu đặc biệt nào đó khiến ba người nhà Lino không thể quên?

Hay là...

Thẩm Tinh Nhiễm nheo mắt chẳng lẽ Lục Nhiên đã bỏ thứ gì đó vào rượu để thu hút sự chú ý của nhà Lino?

Vừa suy nghĩ, hắn vừa đi qua một khúc quanh, liền nhìn thấy bóng dáng của Lục Nhiên.

Lục Nhiên đã rót xong rượu, ba chiếc ly đầy chất lỏng màu hổ phách, bên trong có đá viên nổi lơ lửng.

Thẩm Tinh Nhiễm núp ở một góc quan sát. Hắn nghĩ sẽ thấy Lục Nhiên bỏ thứ gì đó vào ly, nhưng chỉ thấy Lục Nhiên đặt khay xuống rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh, nhìn như thể cậu chỉ đơn giản đi rửa tay.

Thẩm Tinh Nhiễm nhíu mày nhìn một hồi, chợt nảy ra một ý tưởng.

Hắn nhanh chóng bước tới, len lén nhìn vào — Lục Nhiên đang tập trung rửa tay bên bồn rửa, Thẩm Tinh Nhiễm nhẹ nhàng lập tức bưng khay ly lên và vội vã đi về phía phòng bao.

Sợ Lục Nhiên phát hiện, hắn bước rất nhanh. Chỉ khi đến cửa phòng, hắn mới chậm lại một chút.

Thẩm Tinh Nhiễm đẩy cửa bước vào, cả phòng không hẹn mà cùng dồn ánh mắt về khay rượu trên tay hắn. Khoảnh khắc được mọi ánh mắt dồn về là lúc Thẩm Tinh Nhiễm thích nhất.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Tôi ra ngoài nhìn một lát nhưng không thấy anh trai đâu, mãi vẫn chưa quay lại.”

“Sợ mọi người chờ lâu, tôi tự tiện rót ba ly rượu mang đến.” 

Nói rồi, hắn bắt chước vẻ ngại ngùng của Lục Nhiên, cúi thấp đầu đầy vẻ khiêm nhường: “Đương nhiên, rượu tôi rót có lẽ không ngon bằng của anh trai, mong mọi người đừng chê.”

Dứt lời, Thẩm Tinh Nhiễm đặt ba ly rượu trước mặt ba người nhà Lino.

Thẩm Hồng Nguyên liếc nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, mỉm cười nói: “Con trai tôi cũng rất xuất sắc.”

Trong giới thượng lưu, Thẩm Tinh Nhiễm cũng có chút tiếng tăm.

Lão Lino cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, lên tiếng: “Là một đứa trẻ ngoan.”

Nói xong, lão rất nể mặt, cầm lấy ly rượu trước mặt.

Thấy Lão Lino nhấc ly lên, hai người con trai cũng làm theo.

Giây phút cả ba người cầm ly lên, họ đồng loạt cau mày, cúi đầu ngửi thử, rồi nhìn nhau.

Thấy biểu cảm của họ, Thẩm Tinh Nhiễm thầm nghĩ: Quả nhiên! Hắn đoán không sai mà!

Chắc chắn Lục Nhiên đã bỏ thứ gì đó vào rượu để khiến ba người này không thể quên. ( truyện trên app tyt )

Thay vì vạch trần, chi bằng thay thế.

Chỉ cần phát hiện rượu của hắn cũng có cùng hương vị, thì Lục Nhiên sẽ không còn là duy nhất!

Mà Thẩm Tinh Nhiễm hắn cũng sẽ có cơ hội tỏa sáng. 

Trong ánh mắt mong chờ của Thẩm Tinh Nhiễm, ba người nhà Lino do dự rồi đưa ly lên môi.

Thẩm Tinh Nhiễm khẽ nhếch môi, nở nụ cười đắc thắng.

Đột nhiên, người đầu tiên uống là lão Lino, phun ra một tia nước. Ngay sau đó là hai tiếng “phụt phụt” của Kim và Dương, cả hai cũng phun luôn ra tại chỗ.

Cảnh tượng trong phòng bao lúc này thật sự rất chấn động.

Có lẽ là do Thẩm Hồng Nguyên vừa rồi khen ngợi con trai mình quá chân thành.

Nên dù ly rượu này có hương vị kỳ tương đối kỳ lạ, nhưng lão Lino vẫn không nghĩ ngợi gì mà uống một ngụm lớn.

Kết quả là… Cá mặn thời @ vs TYT nhá ~~

Một cột nước với “hương vị kỳ lạ” từ miệng ông phun thẳng ra ngoài.

Phun ra rất xa.

Nó vượt qua bàn ăn trước mặt, bay qua cả Thẩm Hồng Nguyên đang mở to mắt không tin nổi.

Thẳng tắp bắn vào người Thẩm Tinh Nhiễm ngồi ở phía đối diện. Hai người con trai của lão Lino tuy không uống nhiều, nhưng tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao.

Dương vừa uống vào miệng đã phun khắp nơi như thiên nữ rải hoa..

Lão Lino là kiểu công kích tầm xa, còn Dương thì là kiểu phun nước không phân biệt mục tiêu.

Khó khăn nhất là Kim vẫn cố gắng duy trì phong thái tao nhã của mình, giữ hình tượng một người trầm lặng thu hút.

Nhưng mà hương vị của “rượu” này thật sự không ai có thể chịu đựng nổi.

Cuối cùng, thứ “rượu” ấy chảy không thành tiếng dọc theo khóe môi xuống cằm của hắn, để lại một vệt ẩm dài trên áo.

Thẩm Hồng Nguyên chết lặng.

Ông nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, rồi lại nhìn gia đình Lino, vội vàng đứng lên hỏi: “Sao thế này?”

Lão Lino vừa vỗ ngực vừa thở dốc, chỉ tay vào Thẩm Tinh Nhiễm đối diện, không nói nên lời.

Ông cùng hai con trai luống cuống giành lấy cốc nước trên bàn. Sau khi uống một ngụm, họ lại không biết nên nuốt hay nhổ nước ấy ra, khiến cả bàn ăn trở nên hỗn loạn.

Phải rất khó khăn, lão Lino mới áp chế được mùi vị trong miệng, lập tức chỉ vào Thẩm Hồng Nguyên rồi quay sang Thẩm Tinh Nhiễm, giận dữ nói: “Cậu cho chúng tôi uống cái gì thế này? Nước bồn cầu à?”

Dương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Nhà chúng tôi đắc tội gì với cậu mà cậu lại mang thứ này ra đãi chứ?”

Thẩm Tinh Nhiễm như sét đánh giữa trời quang, ánh mắt đắc ý vừa rồi chưa kịp tan biến, cố gắng phân bua: “Không phải, không phải tôi làm...”

Thẩm Hồng Nguyên cũng lên tiếng: “Có phải hiểu lầm gì không? Đứa con này của tôi làm việc luôn rất cẩn thận...”

“Hiểu lầm?” Lão Lino nổi trận lôi đình.

Ông ta nâng nửa ly rượu còn lại, hắt thẳng vào mặt Thẩm Hồng Nguyên:  “Hiểu lầm thì ông tự thử xem!”

“Rào!”

Thẩm Hồng Nguyên đưa tay lau mặt, im lặng.

Sau một hồi trầm mặc, ông chỉ vào Thẩm Tinh Nhiễm, bắt đầu chửi bới: “Thằng con bất hiếu này! Mày rót cái gì thế hả? Ai cho phép mày mang thứ này ra hại người ta?”

Nhìn thấy ngay cả Thẩm Hồng Nguyên cũng trách mắng mình, Thẩm Tinh Nhiễm tức khắc hoảng sợ.

Hắn đã làm gì đâu!

Rõ ràng hắn chỉ mang ly rượu mà Lục Nhiên chuẩn bị đến thôi!

Nghĩ lại lúc lấy rượu, Lục Nhiên đang ở trong nhà vệ sinh.

Thẩm Tinh Nhiễm bỗng dưng khựng lại, cúi đầu nhìn vết rượu bắn lên áo mình, cẩn thận ngửi thử, sắc mặt liền chuyển xanh.

Nhìn thấy gia đình Lino đang giận dữ và ánh mắt đầy trách móc của Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm Tinh Nhiễm không còn để ý gì nữa, vội vàng ăn ngay nói thật: “Xin lỗi chú và hai anh. Rượu này... không phải do cháu rót, thật ra là anh trai cháu, Lục Nhiên, rót. Cháu chỉ mang nó đến thôi...”

“Láo toét!” Lão Lino chỉ thẳng vào hắn mắng: “Vừa rồi cậu còn nói là tự mình rót cơ mà.”

“Cháu... cháu...”

Từ trước đến nay đều là Thẩm Tinh Nhiễm nói xấu người khác, có khi nào trải qua loại tình huống hết đường chối cãi này?

Hắn đành cắn răng nhận sai: “Là cháu không đúng, ngay từ đầu cháu đã nói dối mọi người.”

Nhưng bất kể hắn nói gì, ba người nhà Lino cũng cho rằng hắn đang đổ lỗi, hoàn toàn không tin.

Kim cười lạnh, nói: “Nói là anh cậu rót? Tôi uống rượu do anh cậu rót nhiều lần mà chẳng sao, tại sao chỉ khi cậu mang đến thì lại xảy ra chuyện này?”

“Đúng vậy!” Dương phẫn hận tiếp lời: “Thứ nước tiểu này mà so được với rượu mỹ vị của Lục Nhiên sao?”

Thẩm Tinh Nhiễm tức đến giậm chân: “Nhưng đây thật sự là do Lục Nhiên rót!”

Ba người nhà Lino vẫn không tin: “Hừ, rượu của anh cậu rót, chúng tôi từng uống rồi. Rượu ấy có một hương thơm nhẹ đặc trưng pha chút vị đắng. Sao có thể giống cái thứ như múc từ bồn cầu này?”

***

Lúc này, Lục Nhiên từ nhà vệ sinh ra, phát hiện khay ly của mình đã biến mất. Cậu cũng tê rần, lo lắng không biết có ai đó không rõ lấy đi uống rồi hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play