Anh hạ giọng, lạnh lùng nói: “Ồ, ý của Thẩm tổng là vậy sao? Có vẻ nhà họ Thẩm đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cơn cuồng phong bão lớn sắp tới rồi.”

Nói xong, anh lại trầm giọng đe dọa Lục Nhiên: “Về nhanh đi, đừng để tôi phải đích thân mang lồng đến bắt cậu về!”

Thẩm Hồng Nguyên: “…”

Điên, hai tên điên!

Thẩm Hồng Nguyên ngơ ngác hoảng hốt dẫn Lục Nhiên trở lại phòng riêng.

Ban đầu ông ta định nhanh chóng kết thúc bữa tiệc này để Lục Nhiên rời đi ngay lập tức.

Đừng để tên điên Kỷ Mân thật sự mò đến.

Nhưng khi quay đầu nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, ông ông lại trấn tĩnh đôi chút. Cũng may ông còn dẫn theo Thẩm Tinh Nhiễm.

Ông mang theo cả hai đứa con trai, nên dù Kỷ Mân có tìm tới, ông vẫn có thể nói đây là bữa tiệc xem mắt của Thẩm Tinh Nhiễm, không liên quan gì đến Lục Nhiên.

*

Bên kia, Kỷ Mân cúp điện thoại, nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, đột nhiên bật cười.

Vẻ mặt u ám lúc xem tài liệu trước đó thay bằng nụ cười rạng rỡ.

Cười xong, mới chú ý đến quản gia Trần và trợ lý đang đứng phía sau, chậm rãi thu lại nụ cười. Nhận ra những lời mình vừa nói trong điện thoại, Kỷ Mân đưa tay xoa trán, thở dài, cảm thấy hơi mất mặt.

“Sao mình lại đi nháo nhào với đứa nhỏ này cơ chứ?”

Quản gia Trần: “…”

Đừng giả vờ nữa, rõ ràng ngài đang rất vui mà. Những lời đó nói không chừng lại là lời thật lòng.

**

Trong phòng bao.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thẩm Hồng Nguyên nhiệt tình nói với lão Lino: “Giới trẻ dễ trò chuyện hơn, để bọn trẻ làm quen với nhau một chút đi.”

Nhưng vì kiêng dè Kỷ Mân, ông chỉ ra hiệu cho Thẩm Tinh Nhiễm.

Lúc này, Dương ngồi đối diện lại nhìn sang Lục Nhiên, nói: “Tôi nhớ cậu, lần trước cậu rót rượu cho chúng tôi, tôi vẫn nhớ mãi không quên.”

Dương là nhị thiếu gia của nhà Lino, bình thường chẳng có tiếng tăm hay cảm giác tồn tại gì. Nhưng vì một ly rượu của Lục Nhiên lần trước, hắn đã nói được rất nhiều điều trong cuộc đàm phán với Kỷ Mân.

Vì vậy, Dương rất có thiện cảm với ly rượu đó. Nói xong, hắn còn nhìn lão Lino xác nhận: “Ba, ba còn nhớ không? Lần trước ba cũng đã tấm tắc bình luận khen ngợi.”

Lão Lino cười híp mắt nhìn Lục Nhiên đầy ẩn ý.

Ông ta nhận lời mời của Thẩm Hồng Nguyên, đương nhiên đã nhìn thấu mục đích của đối phương.

Nhưng bản thân ông ta cũng có mục đích của riêng.

Lục Nhiên vừa là người nhà họ Thẩm, vừa có mối quan hệ sâu sắc với Kỷ Mân. ( truyện trên app T Y T )

Thông qua Lục Nhiên, biết đâu ông có thể làm náo loạn vòng thương mại cao tầng ở kinh đô. Khi ấy, gia tộc Lino sẽ dễ dàng tìm được chỗ đứng hơn.

Huống hồ......

Lão Lino lại nhìn kỹ Lục Nhiên một lần nữa, nếu ông không nhầm, đây chính là đứa trẻ năm xưa từng luôn đi theo bên cạnh ông cụ Thẩm.

Suy nghĩ một hồi, lão Lino mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là nhớ.”

Kim thì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ám muội nhìn Lục Nhiên, rồi bất ngờ đưa đầu lưỡi đỏ hồng ra, liếm nhẹ khóe môi.

Thấy cảnh đó, người bất ngờ và tức giận nhất lại là Thẩm Tinh Nhiễm.

Ba người nhà Lino này bị làm sao vậy?

Rõ ràng hắn và Lục Nhiên ngồi chung, nhưng sao ba người kia hết lời này đến lời khác đều không rời Lục Nhiên?

Thẩm Tinh Nhiễm mím môi giả vờ ngạc nhiên nhìn Lục Nhiên, rồi nhỏ giọng nói: “Anh à, không phải anh sống bên ngoài suốt sao? Đến cách rót rượu cũng không biết, chắc có người tốt bụng nào đó giúp anh, phải không?”

Lời nói đầy ẩn ý, ngầm bảo rằng ly rượu rót cho nhà Lino trước đây là do người khác rót thay Lục Nhiên.

Nhưng Dương vẫn đang mải hồi tưởng lại buổi đàm phán đầu tiên của mình, hoàn toàn phớt lờ lời Thẩm Tinh Nhiễm, đáp lại: “Cậu thì biết gì?”

Thẩm Tinh Nhiễm: “…”

Hắn âm thầm siết chặt nắm tay.

Đáng ghét hơn nữa, Kim thâm tình nhìn Lục Nhiên ý vị thâm trường tiếp lời: “Tâm ý trong rượu mới là điều quan trọng nhất.”

Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên.

Hay lắm, Lục Nhiên cái tên này, bình thường trông chẳng biết gì. 

Giờ không chỉ khiến Kỷ Mân mê mệt, mà ngay cả hai thiếu gia nhà Lino cũng thành ra thế này. 

Cậu ta rốt cuộc có chiêu trò gì nữa!

Còn Lục Nhiên, người duy nhất trong phòng hiểu ba người nhà Lino đang nói gì: “…”

Cậu nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng với ba người nhà Lino, nói: “Hay để tôi đi chọn thêm một chai rượu cho ba người nhé?”

Dương lập tức nói: “Tuyệt quá, tất nhiên là được!”

Kim cũng hơi cong khóe mắt: “Tôi rất mong chờ.”

Lục Nhiên thầm nghĩ, mình cũng mong chờ.

Cậu cúi đầu nở một nụ cười ngượng ngùng, rồi rời khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, Lục Nhiên đến chỗ phục vụ xin vài chiếc ly, đặt trên khay, rồi vui vẻ tiến vào nhà vệ sinh ở tầng này.

Khi cậu vào, trong đó vừa hay có một vị khách vừa đi vệ sinh xong, quần còn chưa kéo khóa.

Thấy Lục Nhiên mang theo khay ly bước vào, mắt người đó mở to đến mức sắp rơi ra ngoài.

Lục Nhiên cũng nhìn thấy trong đó có người, nhưng nhưng lại cảm thấy vừa khéo.

Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của người nọ, Lục Nhiên bình thản nhìn lại. 

Rồi giống như đang kiểm tra, cậu đi quanh khu vực bồn tiểu một lượt. Cuối cùng, với giọng điệu đầy chuyên nghiệp. lịch sự nói với người kia: “Xin lỗi ngài, cái nút xả nước của bồn tiểu này bị hỏng, nếu xả sẽ bắn nước khắp người. Ngài cứ để tôi xử lý việc này.”

Người kia bị giọng điệu công việc của cậu làm cho sững sờ, tưởng Lục Nhiên là nhân viên của nhà hàng, liền gật đầu đồng ý.

Người kia kéo quần lên rồi bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn khay ly để ở bên cạnh.

Đợi người ra ngoài, Lục Nhiên đeo hai túi rác vào tay, sau đó nhấc những chiếc ly để cao trong khay lên.

Cậu nhìn chằm chằm bồn tiểu vừa mới được dùng xong một lúc lâu.

Trong các bồn tiểu ở nhà hàng thường có đặt sẵn đá viên. Lúc này, những viên đá hơi ngả vàng còn bốc lên làn khói nhẹ.

Nếu đây là một dịp liên quan đến Kỷ Mân, Lục Nhiên sẽ vì mặt mũi của anh mà chịu khó “pha loãng” chút “rượu” cho dễ uống.

Nhưng lần này là do Thẩm Hồng Nguyên tổ chức, Lục Nhiên ước gì gây được càng nhiều rắc rối càng tốt.

Vì thế, Lục Nhiên vui vẻ đổ đầy mỗi một ly bằng đá viên màu vàng nhạt. 

Đổ xong, cậu vẫn chưa thấy hài lòng.

Cậu cầm ly lên, dùng phần chân ly dài múc một lượt dưới đáy bồn, đảm bảo thêm được cả “nước súp.”

Đến khi có cả đá viên và chất lỏng hòa quyện, cậu mới hài lòng.

Lục Nhiên cũng chẳng mở rượu, làm vậy quá lãng phí đồ uống thật.

Cậu thẳng tay rót đầy ba ly bằng nước bồn cầu, đặt trúng lại khay. Sau khi hoàn thành “tác phẩm” của mình, Lục Nhiên hài lòng nhìn ba ly “rượu” rồi mang khay ra khỏi nhà vệ sinh..

Hành lang lúc này không có ai.

Lục Nhiên đặt khay lên bàn bên cạnh, rồi nhìn tay mình.

Dạo gần đây cậu hơi nhạy cảm hơn với sự bẩn thỉu, mặc dù đã đeo hai lớp túi ni-lông mà vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vì thế cậu quay lại nhà vệ sinh, bơm xà phòng rửa tay hai lần rồi chà rửa thật kỹ.

**

Ở phía bên kia, Thẩm Tinh Nhiễm cũng tìm cớ ra khỏi phòng.

Hắn cảm thấy rất khó chịu.

Rượu, rượu, rượu!

Cái rượu mà Lục Nhiên rót có gì đặc biệt sao?

Cả phòng cứ mở miệng đóng miệng là  rượu!

Cho dù có đặc biệt, thì cũng là vì rượu ngon, liên quan gì đến người rót rượu là Lục Nhiên chứ?!

Chưa kể, hôm nay Thẩm Hồng Nguyên vốn không định mang hắn theo. Do hắn nhận ra kế hoạch của Thẩm Hồng Nguyên, nài nỉ mãi mới được đi cùng.

Dù hồ cá có nhiều cá, nhưng Thẩm Tinh Nhiễm vẫn không thấy hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play